Chương 6: Từ từ suy nghĩ

Chu Tử Tri lúc đầu còn suy nghĩ hành động của Úc Trạch, sau đó nhập tâm diễn xuất nên ném ra sau đầu.

Kết thúc công việc, vài diễn viên đề nghị về phòng ở gần đó ăn lẩu, các trợ lý phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn, bận rộn như con quay.

Chu Tử Tri tiếp điện thoại trong nhà,"Mẹ, còn chưa ngủ sao?"

"Chưa, mẹ với ba con còn đang xem TV." Mẹ Chu hỏi,"Con gái, mới quay phim xong hả?"

Chu Tử Tri đứng dưới mái che tránh mưa,"Dạ."

"Nhớ ăn tối đó." Mẹ Chu,"Mai là sinh nhật con rồi, đừng có quên."

"Con sẽ ăn mà , mẹ, mẹ với ba chú ý giữ gìn sức khỏe, vậy nha, ba mẹ ngủ ngon."

Chu Tử Tri cầm điện thoại cất vào túi vải của áo liền mũ, cô cúi đầu đi dọc theo bờ tường , ai cũng nói ba mươi tuổi là một bước ngoặt, vừa đi vừa nghĩ, bước chân vòng qua chỗ rẽ, một luồng sáng chiếu tới.

Chu Tử Tri phản xạ có điều kiện giơ tay che mắt.

Cửa kính xe ở ghế phó hạ xuống, mặt Úc Trạch bị đèn đường bao phủ mơ nhạt, mơ hồ không rõ,"Lên xe."

Chu Tử Tri đứng tại chỗ, nếu không có chứng mất trí nhớ, cô nhớ rõ ban ngày đã cự tuyệt anh rồi mà .

Úc Trạch mở cửa xe, nhíu mày nói,"Là em tự lên hay anh ôm em lên?"

Nhìn quanh bốn phía, Chu Tử Tri thái dương nhẹ giật, cô đem mũ phía sau áo trùm lên đầu, cầm điện thoại gọi Phùng Hạo,"Tôi có chút chuyện, tối nay không qua được."

Đêm khuya, mưa phùn kéo dài, đèn đuốc sáng trưng.

Ở một góc yên tĩnh, Chu Tử Tri nhìn cảnh đêm mơ hồ bên ngoài tấm kính thủy tinh, âm thanh saxophone nhu hòa tràn ngập bên tai, tất cả đều mang màu sắc rất yên tĩnh thoải mái.

Úc Trạch đối diện buông dao nĩa, tiếng nói từ tính trầm thấp dễ nghe,"Không hợp khẩu vị?"

"Cũng được." Chu Tử Tri uống một ngụm nước lọc, không nhanh không chậm nói,"Úc tổng, chuyện của tôi mấy năm qua chắc anh cũng nghe nói rồi, tôi từng bị xe tông rất nghiêm trọng, tuy rằng đại nạn không chết, nhưng đã bị phá tướng, trên mặt còn lưu lại ba vết sẹo, hơn nữa, có khả năng tiềm ẩn tật xấu, không chừng lúc nào đó đột nhiên méo miệng mắt xếch, không thể khống chế đại tiểu tiện."

Trực giác phụ nữ nói cô biết bữa cơm này không dễ chấm dứt, Chu Tử Tri chủ động nhắc nhở Úc Trạch, không cần thiết lãng phí thời gian trên người cô.

Úc Trạch khóe miệng rút rút, cô gái này đối với chính mình cũng quá độc miệng rồi.

"Nói nhiều vậy, có khát chưa?"

"......"

Chu Tử Tri nhịn không được nghĩ tới những lời đồn đoán về người đàn ông này, nào là lạnh lùng, khắc nghiệt, vô tình, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, sao cô thấy không giống gì hết.

Úc Trạch hai tay đan nhau, ánh mắt nhìn thẳng cô gái trước mặt, anh nhếch nhếch môi cười,"Anh cũng không phải người thích vòng vo."

Chu Tử Tri theo bản năng muốn rời đi, Úc Trạch đã mở miệng trước một bước, ngăn trở ý nghĩ của cô.

"Anh chính thức giới thiệu một chút, anh là người thành phố A, họ Úc, tên độc một chữ Trạch, trong nhà xếp thứ ba, tháng trước vừa bước sang tuổi thứ hai mươi tám, giới tính nam, thích nữ, tinh thần thân thể khỏa mạnh, công năng thận tối ưu, không bệnh không đau."

"Thích du lịch, có thời gian sẽ đi đây đi đó một chút, yêu động vật, nhất là mèo kim mao, từng có một người bạn gái, chia tay từ hồi tốt nghiệp trung học. Anh không có thói quen xấu, càng không có khuynh hướng bạo lực.

"Cô Chu em còn muốn biết gì nữa không ?"

Nghe một đoạn diễn thuyết hoàn mỹ, Chu Tử Tri không nói gì.

Úc Trạch nhẹ nhướn mày,"Nếu cô Chu không phản đối, anh đây coi như em đồng ý nhé ."

Chu Tử Tri,"Đồng ý cái gì?"

"Hẹn hò với anh." Úc Trạch nói chậm lại, khiến người nghe rất thoải mái, dễ dàng xem nhẹ thành phần chế nhạo bên trong đó,"Vô luận tương lai em bị méo miệng hay mắt xếch, hoặc là không khống chế bài tiết, anh đều nuôi em."

Lời này nói ra rất hấp dẫn, còn là từ miệng người đàn ông độc thân hoàng kim nói ra , đổi người khác chắn là sẽ cảm động phát khóc. Nhưng Chu Tử Tri đã ngoài độ tuổi dễ dàng bị cảm hóa rồi, cô cảm thấy xu thế phát triển của chuyện này không đúng lắm,"Úc tổng, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."

Úc Trạch nhún vai,"Cô Chu, thực không dám giấu diếm, anh là người dung tục, anh cũng cuồng tín." (Từ gốc: starchaser – theo đuổi siêu sao)

Sửng sốt vài giây, Chu Tử Tri nhăn mày, ngữ khí đầy cảm xúc,"Tôi không thích người nhỏ hơn mình."

Úc Trạch mở miệng, bằng giọng điệu nghiêm cẩn nhất thốt ra lời nói ái muội ngu ngốc nhất,"Anh cam đoan với em, địa phương nên lớn cũng đủ lớn mà."

Ghế dựa tiếp xúc mặt đất, Chu Tử Tri đứng bật dậy.

**, Úc Trạch xoa bóp mũi, mỗi lần đối diện với cô ấy, nhịp tim sẽ tự động rối loạn, nhiệt độ cơ thể nóng lạnh thất thường, còn lý trí thì lại không đi theo chiều hướng bình thường nữa.

Hạt mưa nghiêng nghiêng, người đi đường rất nhiều, đa số đều che ô chạy nhanh, cô gái mặc áo liền mũ màu xám nhạt bước ra từ phòng ăn xa hoa, mũ kéo rất thấp, đi cùng phía sau là người đàn ông tuấn tú một thân hàng hiệu, một tổ hợp như vậy người đi đường dĩ nhiên sẽ nhìn nhiều hơn một chút.

Úc Trạch giữ chặt cánh tay Chu Tử Tri, đưa cô đến bãi đỗ xe.

Bên trong xe nhỏ hẹp, quanh quẩn chóp mũi Chu Tử Tri là mùi ghế da hỗn hợp với hơi thở người đàn ông bên cạnh.

Úc Trạch dựa vào thắt dây an toàn cho Chu Tử Tri, anh hơi cúi đầu, hô hấp nóng ướt phất qua hai má cô, như có như không.

Không tự giác , Úc Trạch ngưng mắt nhìn khuôn mặt cô gái không bớt chút tao nhã nào, tầm mắt nóng rực đứng hình ở làn môi khẽ mím, đôi môi đầy đặn, rất thích hợp hôn môi, cảm giác chạm vào hẳn là rất tốt.

Chu Tử Tri bị ánh mắt Úc Trạch khóa chặt, như bị lửa hun, cô nhắm chặt mắt, xua đuổi cảm giác khô nóng.

"Lời anh nói em cứ từ từ suy nghĩ." Úc Trạch lui ra phía sau, tiếng nói lộ ra mấy phần khàn khàn.

Cảm giác áp bách biến mất, Chu Tử Tri không lên tiếng nhẹ nhàng thở ra.

Những ánh đèn neon lóe sáng giữa thành phố đêm, Chu Tử Tri nghiêng đầu, mơ màng đi vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu, xe ngừng lại, cô nghi hoặc nhìn Úc Trạch.

Úc Trạch ngón trỏ gõ gõ , nhẹ nhàng đánh tay lái, trầm giọng nói,"Kẹt xe rồi ."

Đêm nay giao thông tựa hồ đặc biệt đông đúc, thời gian từng giây từng phút trôi qua, bóng tối càng dày đặc.

Úc Trạch gọi điện thoại, ra mệnh lệnh lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt khi nói chuyện, trêu chọc Chu Tử Tri.

"Xin lỗi."

Chu Tử Tri lắc đầu,"Không sao đâu."

Kế tiếp bùng nổ sự im lặng, hai nam nữ trưởng thành ngồi trong xe, có vẻ hơi xấu hổ.

Chu Tử Tri mở ra xem danh sách cuộc gọi nhỡ, còn có một tin nhắn, ngắn gọn bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ.

Diễn sâu vậy để ai xem ? Cô giễu cợt trong lòng, xóa tin nhắn.

Úc Trạch vuốt tóc, hầu kết rung động vài cái,"Cô Chu có để ý nếu anh hút điếu thuốc không?"

Nghe giọng anh khách khí lễ phép, Chu Tử Tri có chút kinh ngạc,"Tùy anh thôi."

Đinh - một thanh âm vang lên, bật lửa màu đen thoát ra ngọn lửa màu da cam, Úc Trạch rít một hơi.

Ngồi yên một chỗ lâu khiến cổ hơi đau, Chu Tử Tri hoạt động một chút, cô nhìn điện thoại, vừa qua khỏi mười hai giờ, vậy là sinh nhật lần thứ ba mươi cô không phải trải qua một mình rồi.

֮