Chương 2

Suốt 2 tiết học cuối cũng không thấy Jun vào học, nhờ vậy mà nó cũng nhẹ nhàng trôi qua không căng thẳng như trước.

Reng reng reng...

Trước cổng trường đổ 1 chiếc xe hơi Audi màu đen sang trọng, 1 ngừoi đàn ông trung niên tầm 50 tuổi mở cửa cho Jun.

- Chào cô chủ.

Cô lạnh lùng bước lên xe, người hơi tựa vào cửa đưa mắt thả hồn nhìn ngắm những cánh hoa rơi ven đường.

Một ngày học tập vất vả cuối cũng đã kết thúc, Yến vui vẻ xách cặp ra về vừa đi vừa hát trông rất yêu đời, nàng cũng quên mất những gì xảy ra với mình hôm nay. Nàng là vậy mau buồn rồi cũng mau quên, luôn luôn lạc quan yêu đời là 1 đức tính rất tuyệt vời ở nàng.

- Chào cô chú, chào mọi ngừoi con mới đi học về.

Vừa đến cửa nhà Yến chào tất cả mọi người từ trên xuống dưới từ lớn đến nhỏ. Ai cũng cười tươi đáp lại.

- Haizz con bé này thật dễ thương đâu như ai kia lúc nào cũng lạnh băng băng.

- Ủa Yến con về rồi hả?

- Dạ con chào bác Phong.

- Lại đây bác giới thiệu với con một người.

- Dạ bác.

Chưa kịp giới thiệu Jun đã tát cho Yến một gáo nước lạnh.

- Con nhỏ nhà quê kia, mày là kẻ bám đuôi hay sao vậy? Không ngờ mày bám tới cả nhà tao.

- ..... – Yến ngạc nhiên há hốc mồm, miệng chữ A mắt chữ O.

- Jun, con nói năng gì kỳ vậy? Ba dạy con như vậy sao?

- Ông chưa bao giờ dạy tôi nên đừng có mà lên giọng.

- Con...

Ba Jun dơ tay lên định tát cô nhưng tay vừa đưa lên lại hạ xuống.

- Sao định đánh tôi ah, sao không đánh đi. Nè nè mặt tôi nè.

Jun dùng ánh mắt đầy thách thức nhìn ba mình.

- Không đánh thì tôi đi.

Jun rời khỏi nhà leo lên xe lái đi.

- Con nhỏ này thật là. Haizzz Yến con thông cảm từ nhỏ tính cách nó đã như vậy. Nó không có ý gì đâu, con đừng để bụng.

- Không có gì đâu bác con hiểu mà.

- Uhm con học chung lớp với nó có gì giúp đỡ nó học hành. Bác không thường xuyên ở nhà con chăm sóc nó hộ bác.

- Dạ con biết rồi ah.

- Vậy con lên lầu tắm rửa rồi xuống ăn cơm. Phòng đầu tiên bên tay phải, hành lý của con bác đã nhờ ngừoi sắp xếp vào rồi.

- Dạ con chào bác, con đi ah.

Theo lời chỉ dẫn của bác Phong, Yến mở cửa vào căn phòng vừa rộng vừa lớn, bự phải bằng căn nhà lúc trước nàng ở.

- Trời rộng quá vậy nè.

Yến lấy bộ quần áo sạch nhanh chóng đi tắm, cô thật sự rất mệt mỏi, một chuyến bay dài từ Hà Nội vào Sài Gòn lại còn gặp 1 ngừoi "cục xúc" như vậy. Nàng cần tiếp một chút năng lượng mới. Tắm xong cũng không buồn ăn uống cô lăn đùng ra nằm trên giường.

- Wow thoải mái quá đi, nhà giàu đúng là nhà giàu mà. Giường nệm cũng đặc biệt êm và thơm hơn.

Nàng hít hà mùi hoa oải hương bỗng không hiểu sao lại thấy hình ảnh của Jun hiện lên trong đầu. Quá mệt cộng thêm sự êm ái và mùi thơm dịu nhẹ làm cô nàng rơi vào giấc ngủ.

Jun sau khi lái xe ra ngoài thì đến quán Sky Bar nổi tiếng nhất Sài Gòn. Cô mặc một bộ đầm da đen bó sát người nó tôn lên body và nước da trắng của cô. Cô luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, đặt chân đến đâu là bao nhiêu ánh mắt nhìn ngắm. Nhất là đám đàn ông nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng như thú rình mồi vây lấy quanh cô.

Cô đứng giữa sàn nhảy lắc lư đưa mình theo điệu nhạc, ong bướm dập dờn bu lại. Cảm thấy ngột ngạc cô đến quầy bar uống cạn 1 chai Whisky, 1 tên mặt dày tiến lại gần.

- Cô em, con gái uống rượu không tốt đâu hơn nữa lại là uống 1 mình.

- Cút – Jun nhẹ nhàng nhưng lời nói đầy sát thương.

- Cô em rất có cá tính anh đây rất thích hay để anh tối nay làm em vui nha.

Gã đàn ông kịch cỡm định lao vào thì.

Choang.

Bốp.

Jun tiện tay cầm chai rượu vừa uống sạch phang thẳng vào đầu tên kia rồi thuận chân đạp hắn một cái. Vì bất ngờ lại bị đập quá mạnh nên tên đó choáng váng ngất đi.

Jun ngà ngà say, cười khểnh rời khỏi nơi ồn ào kia, trước khi đi còn tiện tay ném một sấp tiền xuống đất.

Bước khỏi quán bar, rượu trong cô mới bắt đầu thấm dần rượu trong bụng cô dâng lên đến nỗi ói mật xanh mật vàng. Một ngừoi đàn ông thấy vậy liền chạy vội đến đỡ cô.

- Cô chủ, ông chủ bảo tôi đến đưa cô về.

- Tôi không về...ông ta đâu sao không đến..không về là không về.

Jun say xỉn quậy phá, 1 top vệ sĩ gần 10 ngừoi mới đưa cô về được đến nhà.

- Tránh ra tôi không say.. tôi tự đi được..tránh ra hết đi.

- Dạ cô chủ.

Đưa cô chủ về đến nhà coi như hoàn thành nhiệm vụ, dù sao cô cũng là con gái còn là cô chủ cũng không thể quá đáng với cô.

Đám vệ sĩ lui ra hết, Jun nghiêng nghiêng ngã ngã cố gắng lắm mới lết lên tới phòng mình. Nhắm thẳng hướng chiếc giường thân yêu mà nằm thẳng xuống.

Rầm.

- A ui da.

- Ai nữa đêm chơi kỳ quá vậy nè?

Jun thả người xuống ai ngờ lại nằm đè lên tiểu Yến bé nhỏ đang say giấc nồng. Vội lấy cặp kiếng đeo vào bây giờ nàng mới có thể nhìn kĩ kẻ thủ ác kia là ai. Dùng hết sức bình sinh để lật người kia lại chứ không tư thế này thì quá ám muội ah. Kẻ trên ngừoi dưới ai đi vào lúc này chỉ có nước nhảy xuống sông Hồng cũng không thể rửa sạch nổi oan.

- Lúc trước có Oan Thị Mầu thì giờ dám có Oan Thị Yến lắm, chắc cắn lưỡi chết mất thôi.

Jun thở ra phà hơi đẩy mùi rượu sộc thẳng vào mũi nàng.

- Trời ơi con gái con lứa gì mà uống rựou như hủ chìm vậy nè, nồng nặc quá đi thôi.

Yến lật đật vào trong phòng giặt một chiếc khăn sạch, lau mặt rồi tay chân của Jun. Lấy một bộ đồ khác thay cho cô thoải mái ngủ, bầu ngực Jun căng tròn phập phồng theo hơi thở, nàng ngượng ngùng, hơi hơi đỏ mặt không biết vì sao. Nhìn vòng 1 của Jun rồi nhìn lại của mình mà thầm than trách.

- Ôi.

Xong xuôi nàng chỉnh Jun lại ngay ngắn, nàng cũng nằm cạnh bên cẩn thận đắp mềm cho cô sợ cô bị cảm lạnh, Jun như cảm nhận được sự ấm áp đưa tay qua ôm lấy nàng rúc rúc vào lòng như đứa trẻ tìm hơi mẹ, rồi mỉm cười hạnh phúc.

Yến lần đầu tiên nhìn thấy tảng băng lạnh giá Jun cười tim như lệch đi một nhịp còn được ai kia ôm mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn.

- Cậu ấy cười đẹp quá đi, lúc ngủ lại càng giống một thiên thần hơn.

Cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.