Chương 1

Chào mọi ngừoi tôi tên là Nguyễn Hoàng Yến. Hôm nay cũng như bao ngày khác chỉ có điều bầu trời hôm nay trong xanh hơn, sáng hơn, rực rỡ hơn. Tôi thì lại đang ở một nơi mới, ngôi trường mới, bạn bè mới. Tôi tin cuộc đời tôi sẽ đẹp như chính bầu trời ngày hôm nay vậy.

Yến đứng trước cổng trường Cam Ly hít thở một cái rồi bước vào, toan đi vào trong thì có ngừoi gọi lại.

- Này em kia, đi đâu mà giờ này còn đứng đây? Em học lớp nào?

Một giọng Hà Nội đặc trưng trong trẻo thánh thót vang lên.

- Dạ em chào thầy ah. Em là học sinh mới hôm nay là ngày đầu em tới trường.

- Em là ngừoi Hà Nội ah.

- Dạ vâng.

- Em học lớp nào, đã biết đường chưa?

- Dạ em học lớp 12A1, em vẫn chưa biết lớp ở đâu hết ạ.

- Đi theo thây

Thầy giám thị đi trước Yến bước theo sau, đi vài vòng thì đến lớp 12A1.

Yến mặt mếu máo thầm nghi

- Trời ngôi trường gì mà to như tòa lâu đài, đường đi thì như mê cung, phòng ốc thì rộng thênh thang, kiểu này chỉ có nước lạc đường mất thôi.

- Nè tới lớp của em rồi.

Khi Yến đang chạy theo suy nghĩ của bản thân thì thầy giám thị đột nhiên lên tiếng làm nàng hết hồn la lên.

- Hả, dạ.

Thầy giám thị nhăn mặt lắc đầu.

- Cô Oanh, đây là học sinh mới của lớp cô.

- Dạ vâng, em cảm ơn thầy – Cô Oanh lên tiếng.

- Được rồi em vào lớp đi, mai nhớ không được đi trễ nữa nghe chưa.

- Dạ em biết rồi ah.

Yến cúi đầu chào thầy rồi bước vào lớp mình. Thấy học sinh mới vào cả lớp nhốn nháo lên.

- Eh Eh học sinh mới kìa mà.

- Nhìn cũng xinh.

- Xinh gì nhìn quê chết đi được.

- ….

- Cả lớp trật tự. Em đứng đây giới thiệu tên về mình đi em.

- Dạ. Chào cả lớp tớ tên là Nguyễn Hoàng Yến. Tớ là người Hà Nội lần đầu vào Sài Gòn mong các cậu giúp đỡ.

- Hahaha trời ơi nghe nó nói kìa tụi bây.

Cả lớp cười ầm lên vì cách nói chuyện của Yến.

- Im lặng, có gì đâu mà cười. Em mặc kệ các bạn xuống dưới kia ngồi đi em. Chỗ trống phía cuối lớp kia kìa.

Yến gật đầu rồi đi xuống chỗ của mình, đi ngang qua mọi ngừoi điều nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ rồi chỉ trỏ, xầm xì gì đó mà nàng không nghe rõ, một cảm giác không thoải mái dâng lên trong nàng.

- Cả một cái bàn trống lớn như vậy sao chỉ có 1 người ngồi. Thôi kệ làm quen trước đã.

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, vỗ vai ngừoi ngồi cùng bàn đang nằm ngủ say.

- Cậu ơi, cậu ơi..sắp vào lớp rồi dậy đi. Cậu gì ơi?

Cả lớp trong lòng thầm than.

- Trời ơi con này nó điên rồi sao? Sao lại thức ác ma dậy.

Cô giáo định mở miệng ngăn cản nhưng đã quá muộn người kia đã thức giấc mất tiêu rồi.

Jun đang mơ màng thì bị tiếng nói ai kia quấy rối làm phiền trong lòng khó chịu vô cùng, cô tháo tai phone, ngước lên nhìn kẻ tội đồ với khuôn mặt không có gì có thể lạnh lùng hơn.

Cả không gian dường như lắng đọng lúc này, mọi người đều như muốn nín thở, im lặng đến mức tiếng con ruồi bay ngang cũng có thể nghe được đập cánh của nó.

Còn đối với Yến người trước mặt nàng quá đẹp, không thể tin trên đời này lại có người đẹp đến như vậy. Ánh nắng chiếu nhẹ qua khung cửa sổ phản chiếu qua khuôn mặt của Jun càng làm vẻ đẹp ấy sáng lấp lánh hơn.

- Đẹp quá đi, cậu ấy cứ như thiên thần vậy.

Đang bay bổng tâm hồn vì vẻ đẹp kia thì Jun thẳng tay quăng cặp xách của Yến xuống đất kèm theo lời nói ngắn gọn xúc tích.

- Cút.

Yến giờ mới giật mình tiếp nhận con ngừoi kia vừa mới hành động gì. Lật đật cúi xuống lượm nó lên.

- Sao cậu lại đuổi tớ? Cô giáo bảo tớ ngồi đây mà.

- Tao không thích.

Cô giáo từ từ tiến lại gần Yến, cô thật không muốn đυ.ng tới Jun chút nào nhưng lỡ có chuyện rồi thì đành chấp nhận hy sinh đứng ra dàn xếp thôi.

- Có chuyện gì mà ồn ào quá vậy? Yến em ngồi vào chỗ đi còn học nữa.

- Dạ cô.

Yến định vào ngồi thì Jun đứng bật dậy.

- Ai cho mày ngồi mà ngồi.

"Chết con nhỏ này rồi" – Cả lớp thầm nghĩ.

- Ơ..nhưng mà.

- Nhưng nhị gì ở đây?

- Jun.

- Đây là chỗ của em, em không muốn nó ngồi ở đây. Mày đi chỗ khác mà ngồi.

- Jun, em nhìn lại quanh cả cái lớp này còn chỗ ngồi nào trống hay không mà bảo bạn như vậy?

Jun nhìn một vòng lớp quét mắt đến đâu mọi người cúi đầu run rẩy tới đó. Đúng là không còn ngồi chỗ nào cả nhưng Jun cũng không chịu từ bỏ ý định của mình.

- Lớp không còn chỗ thì mày đi qua lớp khác mà học. Biến.

Yến dù sinh ra trong gia đình nghèo khó nhưng từ nhỏ đến lớn ai cũng yêu thương nàng vì nàng lễ phép đáng yêu, bạn bè cô giáo cũ rất quý mến chưa bao giờ có ai lớn tiếng la mắng nàng. Lần đầu phải chịu ấm ức như vậy cô gái bé nhỏ vai run run, nước mắt chợt lăn trên hai gò má nàng.

- Jun em quá đáng quá rồi đó, em làm bạn khóc rồi kìa. Cô nói cả 2 em ngồi xuống, cả lớp vào học.

Cô Oanh quay lưng lên, Jun không nói gì chỉ lườm nàng một cái rồi đeo tai phone vào nằm xuống ngủ tiếp. Yến lau nước mắt ngồi xuống mở vở ra học bài.

2 tiết học mà Yến cảm giác như nó dài như hàng thế kỷ vậy. Nàng mong cho nó trôi qua thật nhanh.

Reng reng reng.

Tiếng chuông báo hiệu tiết học đã hết, Yến thở phào nhẹ nhỏm.

- Ngày nào mà cũng như vậy chắc chết mất thôi.

Vừa hết tiết vì quá vui mừng cả lớp rộ lên ầm ầm, kéo nhau xuống căn tin trường mà quên mất trong lớp có ngừoi đang say giấc nồng mà không nên bị đánh thức thêm lần nào nữa.

Lại bị quấy nhiễu Jun tức giận đập bàn mạnh một cái.

Bộp.

Cả lớp đồng loạt đứng hình như bức tượng.

- Chết.

Bực mình cô rời khỏi lớp kiếm chỗ khác cho yên tĩnh.

- Phù, thiếu chút là chết, quên mất đại ác ma băng giá hôm nay ngủ trong lớp – Mọi người thở nhẹ ra âm thầm suy nghĩ.

Tiểu Yến nhà ta thì chuông vừa reo đã lặn mất tăm cô nàng là vì quá đói cần đi bổ sung thức ăn vào cái dạ dày của mình cũng quên mất bản thân là chúa lạc đường mà cái trường này thì như mê cung đi vòng vòng vòng vòng hoài không biết tới đâu.

Bỗng một mùi hương hoa oải hương ngào ngạt theo gió thổi thẳng vào Yến, nàng tò mò lại gần xem. Thì phát hiện ra 1 khu vườn trồng rất nhiều hoa oải hương, còn có cái xích đu ở giữa, phía trên vòm còn đính rất nhiều hoa li nhỏ.

- Ở trường mà ai lại thiết kế một nơi đẹp vậy nhỉ?

Tâm trạng thư thả thoải mái, nàng chạy khắp khu vườn vừa chạy vừa hát nghêu ngao.

Yêu là lòng bâng khuâng

Nhớ hay thương một chiều thu vương

Gió êm đưa xào xạc tre thưa

Lá rơi rơi, rơi tả tơi.

Yêu là tình dâng cao

Gió lao xao ngả hàng phi lao

Phút ái ân đắm say tâm hồn

Nhớ mãi đêm nào bên nhau.

Thôi yêu dấu mà chi

Nhưng không biết là số của cô là may mắn hay xui xẻo nữa lại vào nhầm chỗ yên tĩnh mà ai kia đang thư giãn cứ thế mà hát.

- Chết tiệt thật ngày quái gì mà ở đâu cũng ồn.

Jun mở tai nghe ra tiến lại gần.

- Mày hát hay lắm.

Yến giật mình quay lại thì thấy Jun đang đứng sát kế bên mỉm cười với mình nhưng lại không có cảm giác gì là có thiện ý ở đây cả.

- Àh chào cậu, sao cậu lại ở đây?

Jun thu hồi nụ cười trưng ra bộ mặt lạnh như băng của mình ra.

- Hừm, câu đó là tao hỏi mày mới đúng đó. Ai cho mày vào đây?

- Là là là... – Yến ấp úng nói không nên lời.

- Là gì?

- Là do tớ lạc đường định đi kiếm căn tin nhưng không hiểu sao lại tới chỗ này - Ấp úng một hồi cô mới nói ra được lý do.

- Lý do đó mà mày cũng nói được ah. Mày có biết đọc chữ không, ở ngoài đó để bảng CẤM VÀO.

- Cấm vào nhưng không phải cậu cũng vào đấy thôi.

- Cậu cháu gì ở đây. Ai bà con với mày. Chỗ này là của tao. Biến.

Yến lủi thủi cúi đầu rời đi mới được vài bước thì bụng cô reo lên.

Ục ục ục.

- Trời ơi độn thổ mất thôi.

- Cô ta là đói bụng thật sao, hừ đúng là đồ ngốc mà.

Jun lắc đầu đi tới trước.

- Theo tao.

Jun đi trước Yến lẽo đẽo theo sau dù không biết là cô đưa mình đi đâu. Jun dắt nàng đến căn tin trường trước bao nhiêu là sự ngạc nhiên của toàn trường.

- Hoa khôi xuống đây kìa mày.

- Trời bất ngờ chưa không biết.

- Chuyện lạ có thật.

- Mai chắc bão lớn quá bà con ơi.

- Trái đất này thật đáng sợ. Tao sợ quá trả đĩa bay cho về với sao hỏa tụi mày ơi.

- .....

Dù ồn ào xì xầm nhưng chỉ cần cô bước vào thì lập tức im phăng phắc. Cả ngừoi cô truyền biết bao khí lạnh ra ngoài, đi tới đâu thì đám đông dạt ra tới đó, kết quả là né ra hết cho cô lại chỗ bán thức ăn.

- Lấy cho tôi bánh mì với sữa.

- Dạ.

Nhân viên nhanh tay thoăn thoắt lấy cho cô. Nhận được đồ mình mua tiện tay cô đặt lên quầy tờ 500k.

- Khỏi thối.

Rồi dúi chúng vào tay nàng.

- Ăn đi.

Sau chuyện này lại có dịp để tám chuyện rồi, chắc sẽ xôn xao dài dài với tiêu đề nóng sốt.

HOA KHÔI BĂNG GIÁ LẠNH LÙNG XUỐNG CĂN TIN TRƯỜNG MUA ĐỒ ĂN CHO GÁI QUÊ.

Ghét nơi náo nhiệt cô nhanh chóng rời khỏi đó. Jun rời đi Yến cũng theo đằng sau cô khó chịu đột ngột dừng lại, nàng không kịp bắt nhịp liền va vào ngừoi phía trước.

- Ui da.

- Sao mày cứ theo sau tao hoài vậy?

- Thì cậu vẫn chưa ăn mà nên tớ cầm cho cậu.

Jun nhướng mày nhìn nàng.

- Tao đưa cho mày thì mày ăn đi, đừng có mà làm phiền tao.

- Ờ tớ biết rồi.

- Bỏ cái kiểu nói chuyện cậu tớ ấy đi thật không lọt tai.

Nói xong Jun liền rời đi, bỏ Yến gặm bánh mì với hộp sữa một mình, sau đó lủi thủi quay về lớp.