Ngày đầu tiên Thời Vãn chuyển đến Thanh Thành, mây đen bão bùng. Ngày ấy tiếng mưa rơi dữ dội, cô nhìn thấy chàng thiếu niên trầm mặc không biểu cảm đang quỳ gối trong sân, cô do dự mãi, đi ra ngoài đ …
Ngày đầu tiên Thời Vãn chuyển đến Thanh Thành, mây đen bão bùng.
Ngày ấy tiếng mưa rơi dữ dội, cô nhìn thấy chàng thiếu niên trầm mặc không biểu cảm đang quỳ gối trong sân, cô do dự mãi, đi ra ngoài đưa cho anh một chiếc ô.
Về sau, Thời Vãn nghe nói đây là Hạ Tầm, người mà không ai dám trêu trọc ở Thành Thành.
Mắt phải chàng thiếu niên quấn băng gạt đầy hoang dã, nghe đồn phạm phải sai lầm lớn, mới bị trục xuất tới cái trấn nhỏ ở phương bắc xa xôi hẻo lánh này.
Cô có chút sợ anh, muốn cách xa anh một chút.
Nhưng vào một ngày, sau khi tan học, Hạ Tầm đem cô vây lại trong con hẻm nhỏ.
"Không..." Thời Vãn sợ hãi, "Không cần trả lại ô..."
Nghe vậy, đôi mắt thiếu niên tối sầm một chút, bỗng cười một tiếng, cúi người xuống nói bên tai cô.
"Ô mất rồi, vậy thì tôi đem mình bồi thường cho em"
Mấy năm trôi qua.
Người ta đồn rằng, ông chủ Hạ Tầm nổi tiếng trong lĩnh máy bay không người lái (drone) mắc một căn bệnh, nếu không thì tại sao anh lại cấm dục lãnh đạm như thế, đối với hết thảy oanh oanh yến yến đều làm như không thấy.
Ngày thứ hai, ở buổi ra mắt sản phẩm mới trên toàn cầu, phóng viên hậu trường trơ mắt nhìn người đàn ông ngày thường mặt mày lạnh lùng lãnh đạm chuồn ra ngoài, ôn nhu vuốt ve đỉnh đầu thiếu nữ đang ôm trong lòng.
"Đừng tức giận, anh đến tột cùng được hay không, em còn không biết sao?"
Hạ tầm biết rõ mình có bệnh.
Lần đâu gặp mặt, liền nghĩ cách liều lĩnh để được ở bên cô ấy.
"Tôi ở trong thế gian cô đơn một mình, chỉ vì tìm người đến trễ là em"
"Sau đó yêu đến khắc cốt ghi tâm, đến chết cũng không đổi"
Mặt trời nhỏ nhẹ nhàng chữa lành x thiếu niên cố chấp quái gở.