Chương 2

Đứng một mình trước nhà người ta, Thời Vãn có chút lo lắng.

Vì bố mẹ cô được điều động công tác nên cô vốn học trong thành phố lớn cũng chuyển đến thị trấn tương đối xa xôi phương bắc này.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến Thanh Thành, bố mẹ cô đều đang công tác tại viện nghiên cứu hàng không, bận rộn công việc không có thời gian nên chỉ có thể đến đây một mình.

Cô chưa từng đến Thanh Thành, cũng không quen ai, người Thời Vãn quen biết chỉ có Đoạn Tú Nga, người mấy năm trước nhờ cha mẹ cô.

"Con trên đường đi vất vả rồi" Cùng với thiếu niên là hai thái độ đối đãi khác biệt nhau, đối mặt với Thời Vãn, Đoạn Tú Nga rất là thân thiết.

Bà kéo tay Thời Vãn, chậc chậc khen ngợi: "Mấy năm không gặp, Vãn Vãn của chúng ta càng ngày càng cao càng xinh đẹp!"

Những đứa trẻ ôm lấy quần áo không chen lời vào, từng đứa ngơ ngác nhìn thiếu nữ trước mặt.

Trải qua mấy chục năm, khu nhà của sở nghiên cứu có vẻ cũ kỹ, ngày mùa hè dây thường xuân tùy ý sinh trường, rất nhanh liền mọc đầy mặt tường gạch đỏ.

Thiếu nữ mặc váy trắng đứng dưới cành lá màu xanh sẫm, mặt mày trong sáng, đôi mắt hình quả hạnh trong suốt ngập nước.

Từng làn gió nhẹ nhàng thổi tung vạt váy của cô, cô giống như nụ hoa trắng đang xuyết trên cây thường xuân, đung đưa trong gió, mềm mại bé nhỏ làm người ta đau lòng.

Những đứa trẻ sáu bảy tuổi chưa hiểu biết nhiều nhất thời sửng sốt một lúc, nghĩ rằng cô gái xa lạ này thật xinh đẹp.

Hoàn toàn đem nỗi sợ hãi bởi thiếu niên ném ra sau đầu.

"Dì Đoạn" Cô da mặt mỏng, THời Vãn có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nhẹ giọng kêu dì Đoạn.

Các cô nói chuyện một lúc, nhưng dần dần mây đen ùn ùn kéo đến càng nhiều.

"Độm đốp" Vài tiếng sấm nặng nề qua đi, nước mưa tích tụ từ lâu rơi xuống, tuy chỉ là vài hạt mưa nhưng khi rơi vào người vẫn có cảm giác đau nhức.

"Ôi, trời mưa rồi" Đoạn Tú Nga vỗ đầu, "Đừng lo! Mọi người vào nhà nhanh đi!"

Bà háo hức kéo Thời Vãn đi về phía nhà, nhưng nửa câu sau lại là nói với đám trẻ nhỏ.

"Vậy còn anh ta..." Đi đến đầu hành lang, mới mấy bước, hạt mưa yếu ớt đã biến thành mưa lớn kèm theo sấm sét.

Thời Vãn dừng bước, quay đầu lại.

Khi mưa rơi xuống ao sen, trên mặt nước liên tục xuất hiện những bong bóng trắng xóa, chứng tỏ cơn mưa mùa hè dữ dội đến mức nào.

Tuy nhiên, chàng trai vẫn quỳ trước ao sen, để những hạt mưa đập mạnh vào người mình.

Tiếng gió gào thét, nước mưa dọa người, thân thể thon gầy của anh lung lay sắp đổ trong trận mưa to, nhưng lại không có động tác đứng dậy nào.

Đây là đang bị người lớn phạt quỳ sao?

Ánh mắt Thời Vãn khẽ run, có chút không đành lòng.