Anh vẫn không nói chuyện.
“Có ai ở đây không?”
Vẫn không có âm thanh nào.
Cô không thể không cúi xuống nhìn vết thương. Không phải là sắp xỉu chứ?
Lúc này, vết thương của anh đã thấm đẫm miếng vải trắng, dọc theo góc vải lại có máu chảy xuống.
Cô hơi khó chịu nhìn vết thương của anh, rồi lại nhìn khuôn mặt anh, thấy lông mi của anh khẽ rung lên một chút, anh mới nói:
“Không có bác sĩ, cũng không có ai ở đây.”
Cô đưa tay lên đặt một ngón tay lên ngực anh, đẩy anh ra xa mình.
Quay đầu, đi thẳng về phía cửa nhỏ cạnh bồn hoa, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông này.
Cả một bầu không khí tĩnh lặng, cô ấy như đang đi lại trong nhà của chính mình.
Bước vào phòng, không gian tràn ngập mùi thuốc sát trùng. Thảm bông trắng tinh, có một vài quyển sách vứt trên sàn, trên bàn thủy tinh trong suốt có đặt một lọ thuốc nhỏ vừa pha xong bên cạnh.
Cô nhìn tên trên lọ thuốc, là thuốc an thuần.
Sau đó, cô liếc nhìn người đàn ông ốm đau đang đi theo mình. Một bệnh nhân cần thuốc an thần. Đứng ở một nơi nguy hiểm như vậy, là phát bệnh sao?
Cô cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt. Cô nói:
“Đi đây.”
Nói xong, cô đi ra khỏi phòng ngủ, ra phòng khách định rời đi.
Không có bất kì tiếng động nào phía sau lưng cô. Khi mở cửa định bước đi, cô quay lại nhìn.
Ánh sáng màu cam chiếu lên người anh, bộ quần áo có chút xộc xệch, còn bị xé rách một miếng, dáng vẻ ốm yếu và xanh xao của anh lộ ra không chút che dấu dưới ánh đèn.
Bước chân cô hơi ngừng lại.
truyenduocdichboiLeHaBang Đi như thế này, không biết tại sao, cô có cảm giác là mình mắc nợ anh vậy.
Cô không thích cảm giác này.
Cô đành quay lại kéo người lên ghế sô pha ngồi. Gỡ những mảnh vải dính máu trên tay anh ra.
Bên hông ghế sô pha có tủ thuốc. Trong hộp thuốc có sẵn băng cầm máu, tiêu viêm, khử trùng...
Người chuẩn bị thuốc như đã đoán được trước, biết chủ nhân căn phòng này hay dùng nên đặt ở nơi dễ thấy.
Cô rút gạc ra, lấy thuốc khử trùng rồi bôi cho anh. Động tác nhanh nhẹn mau chóng.
Rõ ràng vết thương này đã bị một lúc lâu, nhưng máu của anh ta vẫn không thể cầm lại được, vẫn chảy ra khá nhiều.
Cô nhướng mày lên và nhìn anh:
“Máu khó đông?”
Nói một cách đơn giản, máu khó đông là tình trạng rối loạn đông máu, trong cơ thể thiếu một yếu tố nào đó khiến máu một khi chảy ra thì không thể nào ngưng được.
Hầu hết người bị máu khó đông là do lượng tiểu cầu trong cơ thể không đủ.
Người đàn ông trầm mặc không trả lời.
Cô lục trong tủ thuốc một hồi, thì tìm thấy một lọ thuốc, vừa nhìn thấy tên bình thuốc liền kéo vòi xịt, xịt vào miệng vết thương hai lần.
Cuối cùng, máu cũng đã ngừng chảy.
Cô nhanh chóng dùng gạc băng bó vết thương cho anh.
Khi cô cúi đầu băng bó, người đàn ông nâng mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn người con gái trước mặt. Anh lên tiếng, giọng nói hơi khàn.
“Quân Trí, tên tôi.”
Nam Tinh ngước lên nhìn anh ta.
Một cốt truyệt nhanh chóng vụt qua trong đầu cô.
Chỉ là cô vẫn chưa có cách nào nhớ được tất cả, chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra đó là ai.
Vừa nói xong, cửa liền được mở ra, có hai người mặc đồ y tá bước vào phòng.
Cô y tá hoảng hốt khi thấy máu và người phụ nữ lạ mặt bất ngờ xuất hiện trong phòng này.
“Cô là ai? Quân thiếu gia, người làm sao vậy?”
Nam Tinh chưa kịp nói gì thì đã thấy cô ý tá quen đường giơ tay ấn chuông báo động trên tường.
Lúc này băng trên tay cũng đã quấn xong, vết thương cũng đã được thắt lại, Nam Tinh đứng dậy định rời đi.
Kết quả vừa đứng dậy, anh đã giơ tay trái ra nắm chặt cổ tay cô, những ngón tay lạnh ngắt nắm chặt lại đến độ thấy rõ các khớp xương.
Lông mày của anh bị tóc che mất, chỉ nhìn đến hàng mi run rẩy trông càng thêm yếu ớt.
“Cô muốn rời đi?”
Nam Tinh muốn kéo tay anh ra, nhưng tay anh nắm rất chặt, dùng sức rất lớn.
Cô hơi nhướn cao lông mày của mình.
Cô tưởng đây là một người bệnh, nhưng sức lực này không giống như sức của một người đàn ông ốm yếu nên có.
Chỉ một lúc, vệ sĩ đã chặn cửa phòng, ở cửa đều trở nên choáng ngợp.
Nhưng không biết tại sao, trong đám vệ sĩ áo đen không có một ai bước vào căn phòng này.
Nam Tinh thấy vậy, cô dừng lại động tác đang đẩy anh của mình.
Ánh mắt nặng nề quét một vòng, có vẻ như cô đã đυ.ng phải một người không nên đυ.ng.
Bầu không khí đối đầu dần đóng băng trong im lặng.
Cho đến khi, cửa được mở ra lần nữa.
Một người đàn ông mang tây trang đen đi tới, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, trên mặt mang một chiếc kính gọng đen.
truyenduocdichboiLeHaBang Ánh mắt của trợ lý Bạch Vũ nhanh chóng nhìn hoàn cảnh xung quanh, sững sờ khi nhìn thấy Quân Trí đang nắm lấy cổ tay của một người con gái không buông.
Cho đến khi nghe thấy sự giọng nói sốt ruột, bất an của Quân Trí:
“Chuyện gì?”
Bạch Vũ phục hồi tinh thần, nói:
“Thiếu gia, người nhà họ Tống đến rồi ạ.”
Quân Trí mí mắt rũ xuống, anh vẫn kéo chặt cổ tay Nam Tinh.
“Để anh ta đợi.”
Bạch Vũ trả lời ngay lập tức:
“Dạ.”
Nói xong, Bạch Vũ vẫn không rời đi. Anh và một nhóm vệ sĩ trở về cửa phòng yên lặng chờ đợi.
Quân Trí nhăn mi, khẽ nhướng đôi mắt đẹp như hoa đào, dùng sức kéo Nam Tinh đến trước mặt mình.
Sức mạnh đó, giống như những sắt thép, cô không thể thắng được.
Lớp vỏ ốm yếu bị xé toạc ra, vô tình cho người khác nhìn thấy sự lạnh lùng, tàn nhẫn ẩn chứa bên trong.
Cuối cùng, Nam Tinh cũng nhớ ra Quân Trí là ai.
Boss phản diện cực đỉnh trong “Vợ nhỏ đừng giận”, Quân Trí.
truyenduocdichboiLeHaBang Năm ba tuổi, anh bị một tổ chức phi pháp bắt cóc dùng làm chuột bạch thử nghiệm một loại thuốc, sau hai năm người ta mới tìm thấy Quân Trí. Cơ thể của anh đã có vấn đề, anh đã ở lại trong phòng thí nghiệm ma quỷ đó trong nhiều năm.
Anh về nhà chưa được bao lâu thì ba mẹ anh bị tai nạn xe qua đời, anh trai bị gãy chân, nhà họ Quân cũng thay đổi trong một đêm.
Người này xuất hiện trong phần sau của truyện, tâm tư cực kỳ kín đáo, thâm trầm.
Sự sỉ nhục mà nam chính Chu Mạt phải chịu đựng trong kiếp này đều là do người này ban cho, suýt chút nữa đã dẫm nát luôn Chu Mạt.
truyenduocdichboiLeHaBang Chỉ là khi sắp thành công, Quân Trí lại qua đời vì bệnh nặng.
Cuối cùng nhà họ Quân sụp đổ, bị Chu Mạt thâu tóm, anh ta giành được chiến thắng, câu chuyện kết thúc.
Sau khi biết người đàn ông này là ai, biểu cảm của Nam Tinh thay đổi.
Thì ra là kẻ thù của Chu Mạt, ừm, là một người tốt.
Suy nghĩ của Nam Tinh thay đổi nhanh chóng, cô thậm chí còn không quan tâm đến việc anh kéo mình không buông.
Cho đến khi, giọng nói trầm thấp của Quân Trí phá vỡ sự yên tĩnh.
“Cô đang nghĩ gì thế?”
Khi giọng nói xong, anh lại kéo cô về phía mình một lần nữa.
Dưới ánh đèn mờ, hai người nhìn rất thân thiết.
Nam Tinh đột nhiên nói.
“Chăm sóc cơ thể của anh cho tốt.”
Quân Trí mí mắt chuyển động, ánh mắt quét qua cô.
“Cô biết tôi?”
truyenduocdichboiLeHaBang Hết chương 3.