Chương 2: Người bệnh

Nam Tinh nhìn một lượt cả người Chu Mạt.

Chu Mạt, nhân vật chính của: “Vợ nhỏ đừng giận”.

Trong tiểu thuyết, Nam Tinh trông hơi giống người yêu của Chu Mạt, anh ta đính hôn với cô là do nhầm lẫn, từ đó Nam Tinh trở thành mục tiêu sống của sự thù hận của mọi người.

Người đàn ông này trong tương lai sẽ mang lại đau khổ cho cô.

Nam Tinh ngẫm nghĩ trong giây lát.

Chà, anh ta nên chết ngay bây giờ.

Tay trái cầm lấy chiếc ghế gỗ, kéo lê từng bước đi về phía Chu Mạt, giọng nói của Nam Tinh rất chậm:

“Anh nghĩ, anh đang nói chuyện với ai?”

Ánh mắt của Chu Mạt trở nên sắc bén, đồng thời cũng nhận ra một tia nguy hiểm xung quanh cô.

Nhưng anh ta cũng rất muốn xem xem, Nam Tinh này đang định làm gì.

Nam Tinh đến chỗ Chu Mạt, chiếc ghé bị kéo lê trên đất, phát ra âm thanh rất chói tai.

Trong giây lát, không gian trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng ma sát giữa chân ghế với sàn nhà.

Đôi môi của Nam Tinh mím thành một đường thẳng.

“Anh đã có người phụ nữ mình thích, còn đính hôn với tôi làm gì? Vì không thể cãi lại lời mẹ anh, nên để cho tôi gánh chịu tất cả hậu quả của việc này sao? Chu Mạt, anh nợ tôi.”

Vừa nói chuyện cô vừa tiến lại gần Chu Mạt, giọng nói lạnh lùng, cay đắng, tiếp đó là ba chữ nhàn nhạt.

“Đi chết đi!”

Chiếc ghế trong tay của cô lập tức giơ lên ngay sau khi nói xong, trực tiếp đập vào người Chu Mạt.

Chu Ni ở bên cạnh sợ đến ngây ngươi, chỉ biết hét lên.

“A! Cứu! Cô điên rồi sao? Nam Tinh, cô điên rồi!”

Chu Mạt không kịp phản ứng, anh không ngờ được một người phụ nữ bình thường rất ngoan ngoãn và nhút nhát trước kia lại dám nhấc ghế đánh anh. Khiến anh phải chịu một đòn này.

Cả người Chu Mạt phát lạnh, nghiến răng nghiến lợi.

“Cô điên rồi.”

Giọng của Nam Tinh rất bình thản:

“Điên sao? Tôi phải gϊếŧ anh, trước khi anh tra tấn tôi đến chết.”

Bị sảy thai, bị gãy tay, đây là những gì mà người đàn ông này sẽ làm với cô trong tương lai.

Nghĩ đến nó, Nam Tinh siết chặt tay mình.

Ngay lúc này, vệ sĩ xông vào.

Chu Ni vội vàng nói lớn lên:

“Bắt lấy Nam Tinh! Nhanh lên!!” truyenduocdichboiLeHaBang

Nam Tinh lùi về phía cửa sổ, nhìn vệ sĩ đằng sau Chu Mạt đang lao về phía cô, cô biết mình không thể ở lại.

Cô đã đánh giá quá cao thân thể hiện tại, cơ bắp quá yếu, sức mạnh không đủ, bây giờ không thích hợp để tiếp tục giằng co với đám người này.

Cô chống một tay lên bệ cửa sổ, nhìn ra sau lưng.

Như biết được ý định của cô, giọng nói Chu Mạt đầy lạnh lùng.

“Nam Tinh, rất tốt.”

Đôi mắt Nam Tinh lạnh lùng và xa cách, anh nhìn nó một lúc mà không nói được lời lời nào.

Cô quay người và nhảy thẳng xuống.

Ánh mắt Chu Mạt chấn động, lập tức đi đến bên cửa sổ.

Nhìn xuống dưới, không có âm thanh của vật nặng rơi xuống, bóng dáng của Nam Tinh cũng đã không còn.

Hai mắt Chu Mạt hơi tối lại, đứng bên cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

...

Nam Tinh nhảy thẳng từ cửa sổ tầng mười chín, tầng cao nhất của khách sạn, nhảy xuống một bồn hoa nhỏ ở tầng mười tám.

Bồn hoa nhỏ hình vòng cung, có đủ loại hoa cỏ, chỗ nhô ra này có lẽ chỉ để tạo cảnh nên không có lan can.

Nhưng điều mà Nam Tinh không ngờ tới, đó là có một người đàn ông đang đứng ở rìa bồn hoa.

Bạn biết đấy, đây là tầng mười tám.

Ai lại đứng ở rìa của tầng mười tám?

Đã quá muộn để cô tránh khỏi người đó, cô đâm thẳng vào anh ta.

Hai người trực tiếp rơi vào bồn hoa phía sau, người đàn ông bị đè kêu lên một tiếng trầm thấp.

Người đàn ông kia nằm dưới, Nam Tinh nằm trên.

Những bông hoa xung quanh tụ lại, vài bông hoa bị ép xuống và rơi xuống trên người họ. truyenduocdichboiLeHaBang

Cô ngửi thấy mùi nước khử trùng trên người đàn ông, cô ngẩn đầu lên, dùng ánh trăng nhìn rõ người đàn ông nằm dưới mình trông như thế nào.

Đôi mắt của anh nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô.

Đôi mắt của anh không phải là màu đen mà là màu xám nhạt.

Mí mắt của anh nhanh chóng rũ xuống, che đi đôi mắt có màu u ám đó.

Anh ta có sống mũi cao, đôi môi mỏng như cánh hoa mẫu đơn, rất trắng trẻo, ốm yếu như một trang giấy trắng, thân hình cũng gầy gò, lộ rõ cả yết hầu.

Mi mắt anh ta khép hờ, khóe mắt hoa đào xinh đẹp hơi nhướn lên, hàng mi cong vυ"t hơi rung động trong giây lát.

Bộ quần áo bệnh nhân trắng xanh anh đang mang nhăn nhúm lại vì bị cô túm chặt, cúc áo trên cổ rơi ra lăn sang một bên, cổ áo hở ra, trên xương quai xanh của anh có một bông hoa màu đỏ rơi xuống ngay đó. truyenduocdichboiLeHaBang

Đây là một gương mặt rất đẹp trai.

Sau một lúc bất động, Nam Tinh đứng dậy khỏi người anh.

Nghĩ một lúc, cô nói:

“Thật xin lỗi.”

Người đàn ông chậm rãi đứng dậy.

Cô rất ngạc nhiên, anh rất cao, tóc trên trán hơi dài, che hết lông mày và mắt, càng khó nhìn thấy vẻ mặt của anh trong bóng tối.

Tách, tách.

Mùi máu tanh nồng nặc, máu trên cổ tay của anh chảy xuống và nhỏ xuống đất.

Nam Tinh hạ mắt xuống, nhìn thấy vết thương trên cổ tay anh.

Dưới làn da trắng nõn đến bệnh hoạn, màu máu đỏ càng thêm chói mắt.

Trên cánh tay và mu bàn tay có rất nhiều vết kim đâm, toàn thân đều có vết bầm tím.

Trong mắt cô thoáng qua một tia dao động.

Nam Tinh nhìn cả người từ trên xuống dưới.

Bộ dạng ốm yếu, đứng ở mép tầng mười tám, với một lỗ kim tiêm trên tay.

Liên kết lại với nhau. Cô định rời đi, nhưng chân lại dừng lại, chữa trị vết thương cho anh ta trước đã.

Ý nghĩ này lóe lên, cô đưa tay ra nắm lấy tay anh.

Người đàn ông nghiên đầu nhìn vào tay cô, sau đó biểu cảm của anh ta đột nhiên thay đổi.

Người phụ nữ này thật kỳ lạ, cô thậm chí còn không có cái mùi mà anh chán ghét.

Anh dừng lại một chút rồi tiến lại gần cô một bước. truyenduocdichboiLeHaBang

Đúng vậy, thật sự không có.

Tiếp đó, lại tiến thêm bước nữa.

Di chuyển mấy bước, hai người đã ở rất gần nhau, anh hơi cúi người, anh mắt khép hờ, dần dần tiến đến bên tai cô, kề vào cổ cô, hít sâu một hơi.

Anh dường như không cảm nhận được vết thương đang rỉ máu của mình.

Mọi sự chú ý của anh đều dồn vào người phụ nữ bất ngờ xuất hiện này.

Nam Tinh vẫn đang quan sát kỹ vết thương của anh ta. Nó không quá nghiêm trọng, chắc là bị thương khi ngã xuống.

Vết thương tuy nhỏ nhưng lượng máu chảy ra của anh ta thực sự rất đáng sợ.

Anh cách cô rất gần, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi cô khiến cô phải ấn tay vào ngực anh đẩy anh ra, khi cô đẩy, cơ thể anh run lên rất rõ ràng.

Anh gầy đến mức xương ở ngực của anh hiện lên thấy rõ, người đàn ông có dáng vẻ gầy yếu, xanh xao này đã giúp cô một tay. truyenduocdichboiLeHaBang

Một số người có bệnh nguy hiểm không thể đẩy tay ra. (không biết bệnh gì.)

Cô không quen tiếp xúc với người khác gần như vậy.

May thay, cơ thể của anh lạnh và có mùi thuốc sát trùng, điều này làm cô liên tưởng mình đang dựa vào một lọ thuốc khổng lồ, vẫn tạm chấp nhận được.

Cô ấy hỏi:

“Bác sĩ của anh đâu?”

Sống ở nơi thế này, với bao nhiêu vết tiêm trên người, hàng ngày anh ta chắc chắn đều được bác sĩ chăm sóc.Vừa nói, cô vừa đưa tay lên, cô túm lấy một bộ quần áo sạch sẽ của anh, xé nó ra một mảnh và quấn quanh vết thương của anh.

Hết chương 2.