Chương 14-3: Mềm lòng

Thẩm Niệm không ngờ Thẩm Sùng Sơn lại đưa đồ cho mình, có lẽ trước giờ chưa từng được quan tâm như vậy, nên Lương Thu phải huých cánh tay mới phản ứng, vội vàng cầm lấy món đồ:

“Cảm ơn cha.”

Thẩm Sùng Sơn cười: “Đừng khách sao với cha, con khỏe mạnh là được, thiếu cái gì thì gọi điện cho cha, cha sẽ mang đến cho.”

“Dạ.” Thẩm Niệm thanh âm có chút nghẹn ngào, nhưng khác hẳn với cách bị bóp nghẹt trong cổ áo vừa rồi, Lương Thu liếc nhìn anh không nói gì.

“Bảo vệ nói cha không được ở lại đây quá lâu.” Thẩm Sùng Sơn nói: “Cha phải đi, còn phải giao hàng, các con đi chơi nhanh đi, đừng lãng phí thời gian.”

Thẩm Niệm còn chưa kịp nói Thẩm Sùng Sơn đã xoay người rời đi, giống như đang rất vội, Thẩm Niệm đứng tại chỗ nhìn ông, nhìn Thẩm Sùng Sơn chưa đi bao xa dừng lại nhìn anh:

“Tiểu Niệm à, lúc nào con muốn trở về thì liền về, cha làm đồ ăn ngon cho con.”

Gió có chút mạnh, Thẩm Niệm vẫn nghe được lời nói của Thẩm Sùng Sơn, chưa nói ‘được’ cũng chưa nói ‘không được’, chỉ là nói: “Cha trên đường lái xe cẩn thận.”

Thẩm Sùng Sơn mỉm cười lần nữa xoay người, lần này không quay đầu lại, thân ảnh thật mau biến mất, còn Thẩm Niệm cứ nhìn mãi cho đến khi không nhìn thấy mới thu hồi tầm mắt.

Lương Thu vẫn luôn nhìn Thẩm Niệm, Thẩm Niệm hít mũi rụt cằm lại như là còn lạnh.

Lương Thu đưa tay nắm lấy hai bên áo khoác lại vén cổ áo lên che đậy hai tai Thẩm Niệm: “Đừng nói với tôi là cậu mềm lòng!”

Thẩm Niệm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lương Thu, không nói chuyện, Lương Thu biết mình đoán đúng, lập tức có chút tức giận xoa đầu Thẩm Niệm, hận sắt không thành thép nói:

“Cậu có thể giữ chút hận thù được không? Hãy nghĩ về những gì ông ấy đã làm với cậu, đưa có một cái áo thôi là đã thu phục được cậu? Tôi không đồng ý. Cậu không có gì để mặc, cậu nhìn xem nhà ai trời lạnh cho cậu quần áo? Tại sao ông ấy tới cậu phải nhận? Bây giờ chúng ta cũng dọn ra rồi, không cần trở về, nhớ nhà thì đến nhà tôi, nhà tôi vĩnh viễn là nhà của cậu.”

Thẩm Niệm mỉm cười không phản bác, nhưng cũng không lập lại lời nói của Lương Thu.

Tất nhiên anh tin những gì Lương Thu nói, anh cũng biết Lương Thu nói đều là sự thật, nhưng Lương Thu không hề biết việc xem nhà của người khác như nhà của mình là không thể, đừng nói bọn họ là bạn bè hay cha mẹ bọn họ thích thì cũng không thể.

Ngoại trừ gia đình của Thẩm Sùng Sơn, Thẩm Niệm đối với bất kỳ gia đình nào thì cũng là người ngoài.

Nhưng Thẩm Niệm vẫn muốn có nhà, dù cho thất vọng, khổ sở, anh vẫn muốn có một tổ ấm của riêng mình.

Trên sân bóng mọi người không thể chờ được nữa, có người kêu Lương Thu, Lương Thu giơ tay đáp: “Lập tức.”

Thẩm Niệm nhìn cậu còn chưa nói một lời, Lương Thu đã thở dài: “Được rồi, tôi biết cậu không có tâm tình, đừng cứng đầu, trở về phòng học đi, nhưng nhớ kỹ đừng mềm lòng, đừng tha thứ cho họ, bọn họ không đáng.”

Nói xong Lương Thu chạy đi, Thẩm Niệm vẫn luôn nhìn Lương Thu bắt đầu chơi bóng, mới chậm rì rì lên lầu, không khỏi cúi đầu nhìn túi mua hàng trong tay.

Kỳ thật Lương Thu nói không sai, học sinh trú ở trong trường có lẽ đã từng có kinh nghiệm được bố mẹ đưa quần áo khi thời tiết hạ nhiệt, Thẩm Niệm chưa có trải nghiệm này, đây là lần đầu tiên Thẩm Sùng Sơn mua đồ cho anh, lần đầu tiên tới trường học tìm anh, anh cũng biết đây là chuyện rất bình thường đối với các bạn học, nhưng Thẩm Niệm quá lạnh, có chút ấm áp, anh đành phải cẩn thận ôm lấy.

Anh không muốn hành động chưa có kinh nghiệm, nhưng anh không thể nhịn được, anh thật sự quá thiếu.