Thẩm Niệm không phủ nhận lời miêu tả này, quả thực anh chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào như Cố Chấp.
“Cậu còn chưa trả lời tôi.” Lương Thu nói: “Có gây rắc rối cho cậu không?”
Thẩm Niệm lắc đầu: “Không có.”
“Được rồi.” Lương Thu thở phào nhẹ nhõm, lúc cùng Thẩm Niệm cùng nhau đi đến lớp học đối với anh nói: “Hôm nay tôi sẽ cùng cậu đi đón tiểu biếи ŧɦái kia.”
Thẩm Niệm nhớ tới chuyện ngày hôm qua, lắc đầu: “Quên đi, sợ các người đánh nhau.”
“Không được.” Lương Thu nói: “Tôi phải tìm nó tính sổ, tiểu biếи ŧɦái này đã đâm một lỗ vào bánh xe của tôi mà tôi không hề hay biết, không có cách nào để sửa chữa nên tôi phải thay nó bằng một cái mới, tôi không mang theo nhiều tiền, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ, thiếu chút nữa bị mẹ tôi đánh gãy chân nè, bà ấy nhận định rằng tôi ở trường học xúc phạm đến ai đó, tôi không thể bị trả thù như thế này.”
Thẩm Niệm sửng sốt một chút, anh không ngờ tới lốp xe của Lương Thu cũng bị Cố Chấp chọc thủng, xe của cậu nhìn bằng mắt thường rất đắc tiền, thay lốp xe mới cũng tốn khá nhiều tiền.
“Bao nhiêu tiền?” Thẩm Niệm nói: “Tôi hỏi cha tôi……”
“Vaiz.” Lương Thu nói: “Tôi không cần tiền của cậu, tôi cùng cậu nói mấy điều này chỉ vì tiền sao? Tôi chỉ là nuốt không trôi, đây là hiệp thứ 2 tôi thua, tôi không thể chịu đựng được, tiểu biếи ŧɦái đó cần một bài học, không cho nó biết đau thì nó không dừng lại đâu.”
Thẩm Niệm lại có quan điểm trái ngược với Lương Thu, hắn cảm thấy càng làm hắn đau đớn thì hắn sẽ càng chống trả.
“Điều cậu nói là phản ứng của người bình thường.” Thẩm Niệm nói: “Nhưng Cố Chấp thì không, nếu thật sự sợ bị dạy dỗ, em ấy đã không làm chuyện hôm qua.”
Lương Thu không nói gì trong vài giây, như là tán thành điều Thẩm Niệm nói, mặc dù cậu chưa hiểu Cố Chấp, nhưng tuyệt đối không phải người bình thường tư duy logic, có lẽ mọi chuyện sẽ ngày càng tệ hơn, cậu không sao cả nhưng Thẩm Niệm mỗi ngày đều cùng hắn gặp mặt, Lương Thu không an tâm.
Chỉ liền như vậy chịu đựng sao?
“Vậy tôi phải làm sao? Cứ tiếp tục chịu như vậy? Tôi không có việc gì làm, không thích tránh đi là được, chỉ cần tôi muốn, tôi đời này có thể cùng nó không gặp mặt, nhưng cậu thì sao? Cậu không chỉ nhìn thấy nó mà còn phải chăm sóc nó, Tiểu Niệm, tôi không muốn nhìn thấy cậu làm trái với bản thân nhiều như vậy.”
Nghe vậy, Thẩm Niệm dừng lại nhìn Lương Thu mỉm cười:
“Có lẽ trong một thời gian nữa, tôi sẽ không gặp nó nữa.”
*Mình sẽ chỉnh sửa lại xưng hô nha mn. Sorry mọi người nhiều.