Chương 9-3: Dư thừa

“Cố Chấp.” Giọng điệu của Thẩm Niệm vừa hiếm hoi lại vừa nghiêm túc: “Chúng ta có thể ở chung với nhau, anh sẽ không cùng em tranh giành cái gì, em không cần phải làm như vậy.”

“Anh tại sao không hiểu?” Cố Chấp mang theo vẻ mặt đáng thương nhìn Thẩm Niệm, như thể Thẩm Niệm mới là người bị ủy khuất: “Thứ em muốn chỉ có thể là của em, cho dù có người ở bên cạnh nhìn thôi em cũng không thoải mái, từ khi chú Thẩm muốn đưa em về nhà và em đồng ý, liền không muốn cùng anh ở chung, trừ phi anh là em muốn, nhưng em không có hứng thú với anh, em không muốn anh.”

“Nếu anh không đi thì sao? Thẩm Niệm hỏi: “Đó là nhà của anh.”

“Sao phải phiền phức?” Cố Chấp bất đắc dĩ thở dài, nhìn Thẩm Niệm: “Anh thật tốt bụng, nếu em tiếp tục bắt nạt anh, em cũng sẽ không đành lòng.”

Thẩm Niệm nhìn Cố Chấp, Cố Chấp cũng nhìn Thẩm Niệm, cho đến khi lốp xe được sửa xong mới không nói thêm lời nào.

Lúc về đến nhà Thẩm Sùng Sơn cũng đã trở lại, đang đợi bọn họ ở đầu hẻm, thấy bọn họ từ xa trở về, ông vội vàng đi tới, trên mặt lo lắng:

“Sao lại thế này? Tại sao về trễ!”

“Chú Thẩm.” Cố Chấp lên tiếng trước: “Lốp xe của anh Niệm Niệm bị hỏng, chúng ta đi sửa, lãng phí thời gian quá.”

Thẩm Sùng Sơn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thẩm Niệm:

“Chiếc xe này đã ở đây nhiều năm rồi, lốp xe cũng đã cũ rồi, không phải cha đã mua cho con một chiếc xe mới rồi sao? Sao con lại không chạy?”

Chiếc xe đạp mới Thẩm Sùng Sơn mua cho Thẩm Niệm vẫn còn để trong phòng tiện ích trong sân, Thẩm Niệm chưa từng lái qua một lần, hiện giờ lại hỏi, Thẩm Niệm chỉ nói:

“Chiếc xe này của con còn khá tốt.”

“Ngày mai không được lái.” Thẩm Sùng Sơn nói: “Nếu đi xe đạp đó, các con mà lại về trễ, cha phải đi vào thành phố tìm các con.”

Thẩm Niệm nhìn Thẩm Sùng Sơn không nói gì, Thẩm Sùng Sơn cũng không nhấn mạnh điều gì, dù sao Thẩm Niệm vẫn luôn nghe lời ông, nên ông tự nhiên cho rằng anh đã đồng ý.

Thẩm Sùng Sơn kéo Cố Chấp lại nói: “Con đói không? Chú đã chuẩn bị một ít đồ ăn rồi, đều là món con thích.”

Cố Chấp đi bên cạnh Thẩm Sùng Sơn, ngẩng đầu mỉm cười nhìn ông: “Có khoai tây chiên không? Con đã suy nghĩ một ngày.”

“Có có có, biết con thích ăn, chú còn có thể không làm sao?”

Thẩm Niệm đẩy xe đi ở phía sau bọn họ, đột nhiên cảm thấy điều Cố Chấp muốn sẽ sớm đạt được, dù sao ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy điều đó, anh ở trong nhà này bắt đầu dư thừa.

Ngày hôm sau đi học, Thẩm Niệm vẫn đi xe đạp cũ, không biết tại sao, anh rất phản đối chiếc xe đạp mới, không muốn nhận, nhưng Thẩm Sùng Sơn đã đưa Cố Chấp đi rồi, cũng không ai quan tâm đến anh.

Ở trường, Lương Thu vẫn đang đợi Thẩm Niệm ở bãi đậu xe, nhìn thấy anh đi tới hắn xuống xe:

“Hôm qua tiểu biếи ŧɦái đó không gây rắc rối gì cho cậu chứ?”

Lương Thu đặt cho Cố Chấp hôm qua từ ‘tiểu chai dầu’ biến thành hôm nay ‘tiểu biếи ŧɦái’, Thẩm Niệm nhìn hắn, Lương Thu cũng cảm thấy mình nói sai:

“Làm sao vậy? Nó đúng là có chút biếи ŧɦái, trước kia tôi chỉ nghĩ nó là một nhãi ranh ích kỷ, nhưng qua ngày hôm qua tôi mới phát hiện ra nó không phải ác liệt mà là thật sự biếи ŧɦái, rất đáng sợ.”