Chương 6

Trên đường về nhà, tôi ôm túi xách ngồi dựa vào cửa sổ xe buýt mà ngẩn người.Xem ra trời sắp mưa,bầu trời mây đen bao phủ, cửa sổ mở toang đón vào gió vù vù.

Người đi đường vội vã khi xe buýt dừng lại ở một trạm.

Một người cha dắt theo con gái của mình đi lên.

"Cha, khi nào con có thể ăn cái bánh kem này?"

Cô con gái bé ngẩng đầu lên hỏi người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông cúi đầu mỉm cười nhéo mũi cô bé.

"Chúng ta ăn vụng một chút, đừng để mẹ con phát hiện, nhóc con tham ăn."

Tôi cứ nhìn họ như vậy sóng mũi tôi cảm thấy chua xót.Từ lúc mẹ kế tôi đến, bà ta không cho phép bất kì ai tổ chức sinh nhật cho tôi.Cha tôi cũng không được phép mua bánh kem để ăn mừng sinh nhật tôi.Vì vậy, cho đến bây giờ, tôi đã không có một lần sinh nhật nào nữa.

Tôi kéo lê cơ thể mệt mỏi về nhà, trong đầu từ từ vạch ra những dự định cho tương lai.Tôi không có việc làm, chi tiêu trong gia đình tôi đột nhiên trở nên eo hẹp,ngay cả chính bản thân mình cũng sắp không lo nổi, chứ đừng nói là còn có một người đàn ông.

Vì vậy, khi tôi mở cửa thì nhìn thấy một mớ hỗn độn đầy đất.

Tôi mới nhận ra rằng cuộc sống chính là như vậy.Sau khi đạp bạn một cái, còn phải cho bạn thêm một cái tát nữa.

Tôi không biết tại sao căn phòng lại lộn xộn như vậy.

kính vỡ, chậu hoa nghiêng rớt bùn xuống, rồi là bột mì vương vãi khắp sàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?.Tôi đảo mắt tìm quanh nhà nhưng cuối cùng lại không nhìn thấy bóng dáng kia.

Không nhìn thấy Hứa Nhất.

Đại não tôi trở nên trống rỗng, cùng với đó là sự hoảng loạn ngày càng tăng.

Tôi bắt đầu tìm kiếm cậu ta từ phòng này sang phòng khác , tìm ở khắp mọi nơi, một người đàn ông cao 1m80, trong một căn phòng cho thuê nhỏ, cậu ta có thể trốn ở đâu chứ.

Tôi thậm chí còn lục lọi tủ bếp để tìm.

Cho đến khi tầm mắt rơi xuống một cuốn sách vẽ rơi qua một bên.

Phía trên, giống như vẽ một chiếc bánh xiêu vẹo.

Mắt đất rơi đầy bột mì, nhà bếp thì lộn xộn.

Tôi đột nhiên nhớ đến đêm qua, khi cậu ta không ngủ được, cậu ta từ phía sau ôm chầm lấy tôi.Hỏi tôi, sinh nhật là gì?.

Tôi nói với cậu ta, sinh nhật là ngày quan trọng nhất của mỗi một người, được ăn bánh ga-tô.

"Tôi có thể tổ chức sinh nhật cho chị được không?"

Giọng nói khàn khàn lại đáng thương của Hứa Nhất vang lên bên tai ta.

.Làm bánh... được không?

Tôi nhìn vào bức tranh của cậu ấy một lần nữa.

Các bức tranh của cậu ấy thường đòi hỏi trí tưởng tượng, vì vậy có thể đó không phải là chiếc bánh xiêu vẹo.

Mà là một chàng trai cầm một chiếc bánh.

Tên ngốc này.

Không lẽ làm xong bánh rồi ra ngoài đi tìm tôi ư?

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên nổ lên một tiếng sấm,gió lớn mưa to ầm ầm kéo tới.

đánh vào cửa sổ.

Tôi sững sờ ngồi đó rồi sửng sốt một ,hai giây.

Sau đó đứng mạnh dậy lấy ô lao ra khỏi nhà.

Cậu ta sợ sấm sét như vậy.

Cậu ta không tìm thấy tôi,câu ta sẽ đi đâu?.