Cha tôi và tôi quanh năm đứng trên bờ vực của sự tan vỡ mối quan hệ gia đình giữa cha mẹ và con cái.
Đơn giản là... Những rắc rối của việc tái cấu trúc gia đình đã được phóng đại vô hạn trong cả hai chúng tôi.
Tôi và em gái tôi cùng cha khác mẹ, mẹ kế của tôi là mối tình đầu của cha tôi.
Mẹ kế tôi thuộc loại đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh, cho nên trong mắt bà ta căn bản là không thể chứa chấp tôi.
Mà ba tôi, bởi vì áy náy nên cái gì cũng cưng chiều bà ta.
Ký ức thời thơ ấu của tôi là, đối đầu với mẹ kế, mẹ kế đi tìm cha tôi khóc lóc kể lể, cha tôi sẽ đánh tôi.
Cho nên khi trưởng thành, tôi tự nhiên một giây cũng không muốn ở trong cái nhà này.
Hai hoặc ba năm đã không trở về.......
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa, để lộ đôi mắt ướt sũng nhìn tôi.
Thở dài.
Vì vậy, tại sao tôi phải tạm ứng 1.350 nhân dân tệ và đưa cậu ta về nhà.
Về mặt kinh tế, tôi rõ ràng đã là chỉ’ bồ tát qua sông’ đến cả bản thân mình còn khó lo nổi.
Bất quá muốn nói ngoan, Hứa Nhất Hồi cũng coi như rất ngoan.
Tuy quét dọn không sạch sẽ nhưng vệ sinh trong nhà cậu ta dù sao cũng có thể làm.
Khi tôi đi làm, cậu ấy bật TV để xem phim hoạt hình hoặc vẽ tranh.
Bức tranh đó có ... Một chút trừu tượng.
Tôi có hỏi cậu ta vẽ rốt cuộc là quý nhân nào,ngón tay ngọc bạch của cậu ta cọ xát bên giấy rất lâu.
Mới chỉ cho tôi xem.
"Đây là chị, đây là tôi."
Tên tôi quá phức tạp cậu ta không thể nhớ, vì vậy cậu ta thường gọi theo em gái tôi.
Khi nói những lời này, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai tôi.
lúc này đây, tôi mới có thể ý thức được, cậu ta kỳ thật cũng có xem như là một người đàn ông.
Rất dễ dàng ôm tôi trong vòng tay, rất dễ dàng có thể làm một chuyện gì đó với tôi.
Cho dù biểu cảm của cậu ta ngây ngô, mặt mày anh tú .
Giống như sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện xấu gì ảnh hưởng đến tôi.
Hôm đó, là trận giông bão lớn nhất trong mấy tháng qua.
Như Cuồng phong đại bác, tôi ở trên lầu, cho nên gió khi thổi vào, tựa như con thú đang gầm gừ.
Nói chung cậu ta ngủ trên ghế sopha trong phòng khách, còn tôi ngủ trong phòng ngủ.
Sau một tiếng sấm rền, trong phòng khách vang lên tiếng gì đó vỡ vụn.
Tôi nhảy dựng lên rồi chạy xuống phòng khách xem, quả nhiên, bình hoa trên bàn trà đã vỡ vụn.
Mà trên ghế sofa không nhìn thấy bóng người.
Trong khi tôi đang tìm kiếm công tắc đèn ở bên trái và bên phải, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trong một góc.
Tôi ấn công tắc, đèn lại không bật được.
Mấy ngày nay luôn mất điện không biết vì sao , hơn nữa là đêm mưa, không chừng lại có vấn đề với việc cung cấp điện.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy cái bóng không ngừng run rẩy, co lại thành một khối.
"Cậu có sao không , đừng sợ, trời đánh một trận mà đã dọa cậu thành như vậy...".
Tôi muốn đưa tay vỗ vỗ cậu ta, đột nhiên phát hiện ra rằng cậu ta có lẽ không phải bị dọa như vậy.
Cậu ta có lẽ đang chịu đựng điều gì đó.
Phía sau lại có một tiếng sấm nổ, một hai giây sau, ánh sáng trắng của tia chớp chiếu sáng cả phòng.
Tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ của cậu ta, bởi vì ngay sau đó, cậu ta đã đẩy ngã tôi xuống đất.
......