Chương 4

Dù thế nào đi nữa tôi cũng không nên quên chuyện Hứa Nhất Hồi là đàn ông.

Một người đàn ông có một chút cơ bụng, cao hơn một mét tám, vẫn còn đang trong tuổi dậy thì, rất có ham muốn kích động.

Vì vậy, tôi không hiểu cậu ta đang hôn tôi hay là cắn tôi nữa.

Là động tình, hay là đang phát tiết.

Tôi chỉ có thể với lấy điện thoại di động trên bàn trà, nhanh chóng gọi vào số 110.

Nhưng cuối cùng, tôi lại buông xuống.

Thay vào đó,tôi xoa nhẹ vào lưng cậu ta.

Trên thực tế đôi khi, cảm xúc của con người cần được chia sẻ với nhau.

Tôi nghĩ cậu ta rất giống tôi,cả hai đều không có nơi để về.

Vì vậy, tôi đã cố gắng hết sức để giữ cậu ta lại và gọi tên của cậu ta một lần nữa.

"Hứa Nhất Hồi"

Ánh sáng vụn vặt trên mặt đất rõ ràng âm thầm, không biết qua bao lâu, cậu ta mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Trong cổ họng kêu ra một tiếng nức nở.

Cậu ta cắn môi, đang cố gắng kìm chế chính mình, đến mức sắp cắn chảy cả máu.

Tiếng mưa nhỏ dần, đèn trong nhà sáng lên, ánh sáng chiếu vào trong nhà.

Một thời gian sau khi nhớ lại cảnh này, tôi nhận ra.

Mỗi lần, cậu ta nhìn tôi với ánh mắt mang đầy tội lỗi đó.

Tôi không trách cậu ta vì những sai lầm đó.

"Tiểu tử nhà ngươi, răng thật sắc nhỉ!"

Đèn phòng khách sáng rực rỡ nhưng ngoài cửa sổ vẫn là một mảng đêm tối.

Hứa Nhất Hồi ôm bàn chân, ngoan ngoãn ngồi đối diện với tôi.

Tôi đang khử trùng vết thương với nước muối.

Nói thật, cái vết cắn rất đẹp, có thể nhìn ra được hàm răng của cậu ta rất đẹp và đều táp.

Bất quá lửa giận trong lòng tôi lại muốn bốc lên.

Vì thế tôi đưa tay nắm lấy cằm của cậu ta.

Cậu ta để mặc cho tôi nắm lấy, nhưng ánh mắt của cậu ta thì rất luống cuống và hoảng sợ nhìn tôi.

Khuôn mặt cậu ta dường như rất mềm mại, cảm giác tốt hơn so với tưởng tượng.

Cậu ta bị tôi bóp cằm nên buộc phải há miệng.

có lẽ làm cho cậu ta có chút khó chịu khiến cậu ta đưa tay chạm vào cổ tay tôi,nhưng lại không dám hất tay tôi ra.

Tôi buông tay ra.

"Bình hoa sao lại bị vỡ, giống như lần trước cậu đưa cà phê cho tôi, tay cậu bị run sao?"

"Tôi thấy khi cậu vẽ tranh tay cũng đâu có run..."

Người trước mặt mím môi.

cậu ta tiến lại gần tôi một chút, trong mắt giống như cất giấu vô số ngôi sao vụn vặt vô tội, và sáng lấp lánh.

"chị, chị thật xinh đẹp."

「......」