Chương 42

Nếu không cứ nhịn vậy nữa sợ là sẽ có chuyện mất.

Lúc Thời Niên ở nhà ăn ăn cơm thì Kiều Ngộ An ngồi ở phòng khách xem điện thoại, anh không có việc gì phải xử lý, nhưng nếu hai người ở cùng nhau mà không nói chuyện hay tìm việc gì để nói thì hơi ngại, vì vậy Kiều Ngộ An lướt tin tức một chốc, định rửa chén xong sẽ rời đi.

Anh đang lo Khương Tiểu Mễ đêm nay sẽ là trạng thái gì, song không có gì không thể chấp nhận được.

Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, thậm chí muộn hơn rất nhiều so với dự kiến, đã cho anh có đủ thời gian chuẩn bị.

Mặc dù anh không cảm thấy mình đã chuẩn bị sẵn sàng.

Kiều Ngộ An có chút lơ đễnh suy nghĩ sự tình, thế nên đến khi Thời Niên ngồi đối diện anh Kiều Ngộ An mới như tỉnh mộng, anh ngẩn ngơ một lúc đứng dậy định đi vào nhà ăn, mới phát hiện chén đĩa đã được Thời Niên dọn sạch sẽ, Kiều Ngộ An cười:

“Tôi không để ý.”

Thời Niên không nói, Kiều Ngộ An lại hỏi hắn: “Đã uống thuốc chưa?”

Thời Niên gật đầu, hỏi Kiều Ngộ An:

“Cô bé sẽ vẫn còn cắn anh sao?”

Kiều Ngộ An mấy giây không kịp phản ứng gì, khi sực tỉnh thì hơi kinh ngạc, song vẫn cười nói: “Cậu thấy rồi?”

Thời Niên không phủ nhận, chỉ hỏi lại lần nữa:

“Cô bé sẽ vẫn còn cắn anh sao?”

“Sẽ không có chuyện tôi để con bé cắn nữa đâu.” Kiều Ngộ An cười: “Hôm qua tôi sơ ý, con bé cũng không phải luôn hung dữ như vậy, phần lớn thời gian vẫn rất ngoan ngoãn yên tĩnh.”

Thời Niên không nói gì, Kiều Ngộ An cũng không còn gì để nói, chuẩn bị rời đi:

“Vậy tôi đi về trước, cậu nghỉ ngơi sớm chút.”

Nói xong câu đó, Kiều Ngộ An đi về phía cửa, song Thời Niên lúc này đột nhiên lên tiếng:

“Kiều Ngộ An.”

Đây là lần đầu tiên Thời Niên gọi tên anh, thế nên khiến chính Kiều Ngộ An cũng cảm thấy có chút xa lạ, anh quay đầu nhìn Thời Niên đang ngồi đó, không nói gì.

Thời Niên không nói gì nữa, nhưng Kiều Ngộ An lại như hiểu ra điều gì trong sự im lặng không ai lên tiếng này, anh hơi ngạc nhiên vì Thời Niên sẽ có ý nghĩ như vậy, nhưng sau khi nghĩ lại, anh phát hiện mình không thể từ chối lòng tốt mà Thời Niên dành cho anh.

Im lặng hồi lâu, Kiều Ngộ An lại ngồi xuống.

“Tôi muốn biết.” Thời Niên nói: “Nếu như Khương Tiểu Mễ không lên gác xép, không nghe lời thuyết phục đi nơi khác của anh, cô bé sẽ ra sao?”

Kiều Ngộ An lắc đầu: “Không biết, có thể sẽ dùng cách cực đoan giữ Khương Tiểu Mễ ban đêm lại như lần trước, có lẽ sẽ phá vỡ thế cân bằng giữa hai nhân cách, cũng có thể con bé sẽ gϊếŧ một Tiểu Mễ khác, nhưng cũng có khả năng sẽ không có chuyện gì xảy ra.”