Chương 41

“Khoan hẵng đi.”

Thời Niên dừng bước nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An đặt chén trong tay lên bàn ăn: “Cơm tối qua còn dư, làm bát cơm chiên trứng, ăn không?”

Thời Niên sao cũng không ngờ Kiều Ngộ An lại vào bếp nấu ăn cho mình, rõ ràng hắn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào mà.

Khó mà không kinh ngạc, không chỉ vì bát cơm chiên trứng này, mà là Thời Niên thật sự không nghĩ ra lý do gì để Kiều Ngộ An làm như vậy.

Tại sao anh phải đối xử tốt với hắn như vậy? Hắn ăn no hay đói thì có liên quan gì đến anh ư? Đúng là hắn do anh và Khương Tiểu Mễ mà bị thương, nhưng nên thường bọn họ cũng đã thường rồi, nên chăm sóc cũng đã chăm rồi, sớm đã không nợ hắn điều gì.

Anh làm như vậy là vì sao?

Thời Niên nghĩ gì Kiều Ngộ An không biết, anh chỉ biết nếu cứ nhìn thế nữa thì cơm chiên sẽ nguội mất:

“Sao vậy? Cũng không thích cơm chiên trứng luôn sao?”

Thời Niên hoàn hồn lắc đầu, bước lại ngồi xuống bàn, hạt cơm trong mẫy, trứng vàng ươm, hành lá xanh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy khẩu vị tăng lên rất nhiều, so với sủi cảo vừa nãy thì chẳng cùng một cấp bậc.

“Đừng chỉ nhìn nữa.” Kiều Ngộ An cười: “Thử đi.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An không nói gì, Kiều Ngộ An nghi hoặc một giây rồi hiểu ra:

“Tôi quên mất.” Nói xong thì cầm cái muỗng ăn một miếng: “Ăn rồi đó, không có vấn đề.”

Thời Niên cúi đầu nhìn cơm lần nữa, không biết lúc này là do ánh đèn hay là do Thời Niên, tóm lại, giờ phút này Kiều Ngộ An cảm thấy Thời Niên thực sự ngoan vô cùng.

Thực ra phần lớn thời gian Thời Niên luôn trầm lặng và ngoan ngoãn, hắn đã ở trong thế giới của một người quá lâu, một số giao tiếp bình thường giữa mọi người với hắn lại quá xa lạ, nhưng Kiều Ngộ An thấy chẳng sao cả, miễn là môi trường khiến Thời Niên thấy thoải mái và an toàn, cứ tiếp tục như vậy cũng rất được.

Kiều Ngộ An không nhìn nữa mà quay vào bếp lấy muỗng khác cho Thời Niên, nhưng anh chẳng thể ngờ lúc đi ra khỏi bếp Thời Niên đã bắt đầu ăn cơm rồi.

Dùng cái muỗng anh vừa dùng kia.

Kiều Ngộ An: “….”

Có một hạt cơm dính trên muỗng, Thời Niên thè đầu lưỡi ăn vào trong miệng, sau đó chú ý tới ánh mắt của anh thì ngẩng đầu nhìn sang: “Sao vậy?”

“…. Không có gì.” Kiều Ngộ An nhìn thấy hết động tác nhỏ của hắn, lại cảm thấy cổ họng mình có chút ngứa.

Tối nay dù thế nào cũng phải thư giãn chút mới được, Kiều Ngộ An tự hứa với mình.