Chương 22

Nhưng nếu không thích thì mua làm gì? Hơn nữa, vì sao hắn lại có cả cuốn sách mới xuất bản mà ngay cả Kiều Ngộ An cũng chưa mua được?

Vu Nhạc là một tác giả mà Kiều Ngộ An rất thích, cuốn tiểu thuyết nào của hắn anh cũng đọc cả, có người nói câu từ và câu chuyện của Vu Nhạc quá thực tế, quá đẫm máu và nặng nề khiến người ta nghẹt thở, nhưng Kiều Ngộ An chỉ cảm thấy chân thật. 《Cô nhi viện》, 《Ai là ác ma》, 《Nguyên sinh vô tội》một loạt tiểu thuyết lấy đề tài hiện thực của hắn đều từng được xã hội hưởng ứng, phần lớn cũng đã được quay thành phim đưa lên màn ảnh.

* 原生无罪: Có thể hiểu là vừa sinh ra thì không có tội.

Nhưng mấy năm nay sách xuất bản lại rất ít, chỉ có quyển 《Tôi là kẻ gϊếŧ người》Kiều Ngộ An đang cầm trên tay này thôi, Kiều Ngộ An rất muốn đọc nhưng vẫn chưa tranh được, lúc này có muốn mượn xem, không biết Thời Niên có đồng ý không nữa.

Thiệt hại trong thư phòng không nhỏ, mấy chục cuốn sách và một màn hình máy tính, nhưng may mắn là máy tính để bàn, thông tin quan trọng chắc không bị mất.

Kiều Ngộ An thu dọn những thứ này cất vào một góc, tắt đèn xoay người rời khỏi thư phòng, nhưng khi vừa mở đèn pin điện thoại bước xuống lầu, liền nhìn thấy Thời Niên đi ra khỏi phòng ngủ, Thời Niên cũng không ngờ rằng còn có người trong nhà mình, ngay lúc nhìn thấy Kiều Ngộ An thì lùi lại một bước theo bản năng, cả người đầy cảnh giác:

“Anh……”

Kiều Ngộ An thấy Thời Niên hoảng sợ, lập tức xin lỗi:

“Xin lỗi, nhưng tôi có nói trễ chút tôi sẽ qua mà.”

Lời này là xin lỗi thật, nhưng khiến người nghe xong cũng khó tha thứ nổi.

Thời Niên không biết là chưa kịp phản ứng, hay là tìm không ra từ ngữ để diễn tả hành động của Kiều Ngộ An, nhất thời không nói gì nhưng sắc mặt rất xấu, Kiều Ngộ An hiểu, nếu như trong nhà anh có vị khách không mời tự tới như vậy, anh cũng sẽ cảm thấy bị xúc phạm, đối phương vô cùng không lễ phép.

Anh cũng muốn đường hoàng gõ cửa được mời vào, nhưng Thời Niên sẽ không chào đón anh, nhưng rồi Kiều Ngộ An cũng không thể bỏ mặc Thời Niên, bây giờ chỉ có thể chọn cách mà ngay cả anh cũng không chắc chắn.

Im lặng một phút, Kiều Ngộ An cười nói:

“Tôi đã làm cơm chiều rồi, xuống lầu cùng ăn một chút nhé?”

Ngay cả bữa trưa kia cũng bị ném vào sọt rác, Kiều Ngộ An cũng không nghĩ lúc này Thời Niên sẽ đồng ý ăn cơm với anh, vì thế, Kiều Ngộ An cũng không cho Thời Niên cơ hội từ chối, nói xong câu đó, không đợi Thời Niên phản ứng đã trực tiếp đi xuống lầu.