Chương 18

Nói những lời này xong Thời Niên cũng không đáp lại, Kiều Ngộ An cũng không rề rà nữa, thật sự rời đi.

Tình trạng của Thời Niên, anh cũng thực sự không thích hợp ở lại đây.

Từ chiều qua biết Thời Niên xảy ra chuyện thì Kiều Ngộ An gần như không hề rời đi, ngay đến buổi tối anh cũng không đi cùng Khương Tiểu Mễ, chỉ cần Khương Tiểu Mễ không đi lên là được, sáng ra anh có nhờ Khương Chanh giúp ra ngoài mua một chút đồ, bởi vì trong toàn bộ nhà bếp ngoại trừ một cái nồi và một con dao phay ra thì chẳng còn gì cả.

Ngay cả tủ lạnh cũng toàn là đồ ăn đông lạnh, Kiều Ngộ An khó tưởng tượng được một mình hắn sống kiểu gì.

Vì vậy anh nhờ Khương Chanh mua tất cả những thứ có thể sử dụng trong bếp, còn có mì gạo, ngũ cốc, dầu, rau và thịt, v.v. cũng làm một bữa trưa đơn giản, vốn định ở lại ăn cùng Thời Niên, nhưng bây giờ có vẻ là không được rồi.

Kiều Ngộ An lăn lộn gần một ngày đêm cũng mệt, cũng may mà hôm nay được nghỉ, không phải đi làm nên có thể nghỉ ngơi một lát.

Lúc Kiều Ngộ An trở lại biệt thự số 1, Khương Chanh đang cùng Khương Tiểu Mễ ngồi ở bàn ăn ăn cơm, thấy anh đi vào, Khương Tiểu Mễ giơ tay gọi:

“Cậu út!”

Kiều Ngộ An cười với cô bé:

“Ăn gì đó? Mau đi xới cho cậu chén cơm đi, cậu đói sắp xỉu rồi.”

Lời này khiến Khương Chanh cũng nhìn sang anh, thấy Khương Tiểu Mễ tung ta tung tăng chạy vào bếp, Khương Chanh mới hỏi:

“Sao vậy? Nấu đồ ăn ngon mà đối phương không giữ em lại ăn cơm à?”

“Em không thể ở đó ăn được.” Kiều Ngộ An vừa nói vừa đi vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc trở ra Khương Tiểu Mễ đã bưng cơm ra, đặt ở nơi Kiều Ngộ An thường ngồi, Kiều Ngộ An cười nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn.

Còn chuyện biệt thự số 4, cả Khương Chanh và Kiều Ngộ An đều ngầm không nhắc đến.

Sau khi ăn xong, Khương Tiểu Mễ chơi một lúc rồi đi nghỉ trưa, Kiều Ngộ An nằm trên sô pha lim dim sắp ngủ, nếu Khương Chanh không ra gọi thì anh nhất định đã ngủ mất.

“Về phòng nghỉ ngơi đi.” Khương Chanh nói.

Kiều Ngộ An đứng dậy lắc đầu, mệt mỏi nhéo nhéo giữa hai hàng lông mày: “Không sao đâu, em nằm đây một chút, lát nữa em còn phải qua đó.”

“Cậu ấy sao rồi?”

“Không tốt lắm.” Kiều Ngộ An dựa vào lưng ghế sô pha, cả người có vẻ vô cùng uể oải: “Vết thương trước đó hẳn là cậu ấy không hề để tâm chút nào, nhiễm trùng, viêm nhiễm, nhưng may là tố chất cơ thể rất tốt, uống thuốc một đêm, hiện tại đã hạ sốt một chút, uống thuốc hai ngày nữa chắc sẽ ổn thôi.”