Chương 17

Lúc Thời Niên tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, căn phòng không còn là màu đen quen thuộc, hắn gần như muốn bật dậy ngay lập tức.

“Đừng cử động.” Kiều Ngộ An đứng dậy đi tới giữ Thời Niên lại: “Nếu vết thương của cậu lại hở ra nữa thì tôi chỉ còn cách đưa cậu đến bệnh viện.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, vẻ mặt có chút đờ đẫn, hắn có thể ngay lập tức phản ứng được trong phòng có điều không đúng, nhưng vừa nhìn thấy Kiều Ngộ An lại không có phản ứng ngay, có lẽ cũng không nghĩ tới anh sẽ lại không mời mà đến, đến khi nhận ra trước mặt thật sự có người như vậy, hắn muốn trốn theo bản năng, song Kiều Ngộ An lại càng ấn chặt cổ tay hắn:

“Cậu không nhúc nhích tôi sẽ buông cậu ra.”

Thời Niên không thể nào tin Kiều Ngộ An, bất cứ một ai không quen thuộc đều khiến hắn sợ hãi vô cùng, nhất là tư thế áp chế hắn bây giờ của Kiều Ngộ An giống hệt chuyện năm xưa, hắn gần như dùng toàn bộ sức lực giãy giụa, ngay cả Kiều Ngộ An cũng không kìm được.

Kiều Ngộ An nhận ra được điều không đúng, lập tức buông Thời Niên ra:

“Tôi buông, tôi buông, cậu bình tĩnh chút, tôi không đυ.ng vào cậu, cậu coi chừng miệng vết thương, không thể nứt ra nữa đâu.”

Kiều Ngộ An buông Thời Niên ra, lùi lại vị trí cách Thời Niên không quá gần, nhìn hắn.

Không còn sự kìm chế và đυ.ng chạm của Kiều Ngộ An, Thời Niên dần bình tĩnh lại, hắn co ro ở đầu giường nhìn Kiều Ngộ An với vẻ đầy phòng bị, ánh mắt như vậy khiến Kiều Ngộ An có cảm giác dù giây tiếp theo anh có bị gϊếŧ chết cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

“Xin lỗi, tôi….”

Kiều Ngộ An lên tiếng xin lỗi nhưng bị Thời Niên ngắt lời:

“Mong anh đi cho!”

Có lẽ do sốt quá cao, giọng nói của Thời Niên hiện tại rất khàn, Kiều Ngộ An nghe được, thậm chí có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong giọng nói của hắn.

Kiều Ngộ An biết trạng thái hiện tại của Thời Niên thích hợp ở một mình hơn, nên cũng không ép buộc, nhưng vẫn có vài lời phải nói:

“Tôi có thể tạm rời đi, nhưng lát nữa tôi sẽ lại qua đây, tôi không có ý muốn quấy rầy cậu, do cậu chăm sóc bản thân quá tệ, chờ vết thương trên cánh tay cậu khỏi hẳn, tôi sẽ không xuất hiện nữa.”

Có lẽ Thời Niên đã nghe thấy, cũng có lẽ không nghe thấy, vẻ mặt của hắn chẳng có thay đổi gì.

“Tôi có làm chút đồ ăn để trong bếp đấy, nếu cậu đói có thể xuống lầu ăn, ăn xong cứ để đó, lúc tôi tới sẽ thu dọn, nhớ phải cẩn thận vết thương trên cánh tay, nhiễm trùng cũng rất nguy hiểm.”