Chương 15

Sau giờ trưa, Kiều Ngộ An ăn cơm xong lại muốn ra ngoài, bị Khương Chanh ngăn lại:

“Không phải không cho em đi, nhưng một tuần này em mệt lắm rồi, nghỉ ngơi chút rồi đi, chị trông giúp em, có tình huống gì chị sẽ gọi ngay cho em.”

Kiều Ngộ An nghe vậy cười, cũng không từ chối ý tốt của Khương Chanh, dù sao con người cũng không phải làm bằng sắt, quả thật anh cũng đã mệt:

“Vậy em đi ngủ một lát.”

“Mau đi đi.”

Có lẽ là bởi vì thật sự quá mệt mỏi, Kiều Ngộ An đặt lưng lên giường là ngủ mất, trong mơ hồ cảm thấy mình mơ một giấc mơ, có lẽ là nguyên nhân ban ngày nghĩ nhiều, nên trong mơ anh thấy mình thế nhưng đi đến biệt thự số 4.

Nhưng trong mộng dù anh làm thế nào cũng không tìm được Thời Niên, sau đó anh nghĩ tới tủ quần áo kia liền chạy tới, nhưng nháy mắt mở tủ quần áo ra điều anh nhìn thấy lại là một bộ xương người.

Kiều Ngộ An bừng tỉnh khỏi giấc mộng, một lúc sau tỉnh táo lại mới biết mình vừa mơ, sờ điện thoại xem giờ, đã ngủ được gần hai tiếng rồi.

Có lẽ là vì giấc mộng vừa rồi, trong lòng Kiều Ngộ An cứ thấy bồn chồn, anh đứng dậy đến rửa mặt cũng chưa đã đi thẳng ra ngoài, Khương Chanh vẫn ngồi trong xe bên ngoài biệt thự, từ góc độ này vừa đủ nhìn thấy biệt thự số 4, thấy Kiều Ngộ An đi ra, cô mở cửa xe bước xuống:

“Em bị sao thế? Sao sắc mặt kém vậy?”

Kiều Ngộ An lắc đầu: “Mơ một giấc thôi, không có gì đâu, em đi xem một chút, chị về trước đi.”

Nói xong không cho Khương Chanh thời gian phản ứng đã đi thẳng về hướng biệt thự số 4.

Biệt thự số 4 vẫn như cũ, không có gì khác biệt, nhưng Kiều Ngộ An vẫn thấy bất an, thế nên anh đến gần hơn chút, tự hỏi liệu có thể nghe thấy chút tiếng động bên trong hay không, nhưng quá yên tĩnh, yên tĩnh giống như bên trong vốn chẳng hề có ai sống vậy.

Kiều Ngộ An thấy mình có hơi ngáo, một người sống trong đó, dù có tiếng động cũng rất nhỏ, mình cũng không phải có thuận phong nhĩ*, nghe được kiểu gì chứ?

* (顺风耳): Thuận phong nhĩ dịch nôm na theo tiếng Trung có nghĩa là tai nghe xa theo gió. Đôi tai nghe được những âm thanh truyền theo gió => Nghe được rất xa.

Cười giễu mình một cái, vừa định xoay người rời đi, trong biệt thự số 4 lại vọng ra một tiếng loảng xoảng, giống như có thứ gì đó rớt xuống vậy, Kiều Ngộ An còn chưa kịp ngẩn người, đã đi thẳng đến gõ cửa:

“Thời Niên! Thời Niên cậu mở cửa, tôi là Kiều Ngộ An đây.”