Chương 14

Kiều Ngộ An đương nhiên mong Khương Tiểu Mễ sẽ đi, nếu như Khương Tiểu Mễ có thể đến một căn gác khác, sau đó từ từ tạo thành thói quen, có lẽ những vấn đề trước mắt đều có thể giải quyết được hết.

Nhưng Khương Tiểu Mễ cứ như không nghe thấy Kiều Ngộ An nói, lặng im một thoáng rồi ngồi dưới đất dựa vào gốc tùng, tựa vào thân cây ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ gác xép, tựa như đang dùng cách này bảo vệ người cô bé thích kia.

Tình huống tốt hơn nhiều so với dự đoán, Kiều Ngộ An cũng không mấy quan tâm Khương Tiểu Mễ đợi ở đây hay đi biệt thự số 3, anh quay đầu nhìn ba mẹ và Khương Chanh cách đó không xa, ra hiệu cho họ trở về.

Tình trạng của Khương Tiểu Mễ hiện tại rất ổn định, không cần nhiều người như vậy đi cùng.

Kiều Ngộ An canh đến gần hai giờ đêm, khi Khương Tiểu Mễ đứng dậy chậm rãi đi về, Kiều Ngộ An cũng từ trong góc đứng dậy đi theo Khương Tiểu Mễ, trước khi đi còn không nhịn được quay đầu nhìn lại biệt thự số 4.

Không biết Thời Niên ngủ trong tủ bây giờ thế nào rồi.

Kể từ hôm nay, Kiều Ngộ An trước khi đến bệnh viện và sau khi tan làm về sẽ đến biệt thự số 4 một chuyến, tuy rằng Thời Niên không có chuyện đáp lại anh, nhưng anh vẫn lo lắng cho vết thương của Thời Niên.

Căn biệt thự yên ắng như không có người ở, Kiều Ngộ An mấy lần muốn trèo lên cây xem Thời Niên thế nào, song kìm lại.

Ban ngày làm việc, lúc rảnh rỗi lại lo lắng cho Thời Niên, tối còn phải lo không biết Khương Tiểu Mễ có đột nhiên chống đối hay không, nhưng khiến Kiều Ngộ An kinh ngạc là, ba ngày liền Khương Tiểu Mễ đều không hề có bất kỳ phản ứng gì, mặc dù mười giờ rưỡi đêm cô bé vẫn sẽ tỉnh lại như bình thường, nhưng đi đến ngoài biệt thự số 4 rồi nhưng cô bé sẽ không trèo lên cây.

Chỉ ngồi dưới gốc tùng nhìn ô cửa sổ trên gác xép kia, không biết suy nghĩ điều gì.

Kiều Ngộ An vẫn luôn ở bên cạnh, cũng không ai khác ở cùng được, thỉnh thoảng anh cũng sẽ nói chuyện với Khương Tiểu Mễ, muốn biết rốt cuộc cô bé nghĩ gì, nhưng phần lớn thời gian, Khương Tiểu Mễ đều coi anh như người vô hình, chẳng thèm đếm xỉa tới.

Ngày thứ tư là thứ bảy, Kiều Ngộ An không phải đến phòng khám, trừ giờ ăn cơm thì cả ngày đều lượn lờ ở biệt thự số 4.

Dù biết Thời Niên có thể mắc chứng hoang tưởng bị hại, nhưng Kiều Ngộ An vẫn hy vọng Thời Niên thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí, ít nhất cũng để anh xem vết thương hồi phục như thế nào, mặc dù khả năng bị nhiễm trùng và phát sốt cũng không cao, nhưng không tận mắt nhìn thấy, Kiều Ngộ An vẫn không yên lòng.