Chương 10

"Diêu Hạ Minh, mày vừa xưng ai làm vợ cơ? Cmn, Ngụy San là chị dâu mày đó thằng điên này. Bỏ ngay bàn tay bẩn thỉu của mày xuống mặt vợ tao ngay."

"A-Anh hai…"

Diêu Hạ Minh mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Diêu Tề, ngón tay theo bản năng mà rụt lại.

Hết mắt tròn mắt dẹt nhìn anh trai, con ngươi đảo qua Ngụy San đang đứng gọn trong cái ôm của hắn. Diêu Hạ Minh chua xót cười nhạt.

Rằng người hắn yêu bấy lâu nay, hóa ra là chị dâu mình.

Diêu Tề kéo cả người Ngụy San về phía sau, lấy thân mình che kín cô. Hắn dường như không muốn một tấc da tấc thịt nào trên người Ngụy San lọt vào đáy mắt đứa em quý hóa.

Ban nãy tài xế báo cáo với hắn, Ngụy San đã tới ngân hàng rút một túi tiền lớn, sau đó ra lệnh tài xế trở cô đến nơi ngoại ô hoang vu hẻo lánh này. Diêu Tề vừa nghe điện thoại lập tức đoán ra Ngụy San đi trả tiền nợ. Không cần nghĩ nhiều, hắn lập tức hủy bỏ chuyến công tác sang Mỹ, điều thư ký đi. Còn bản thân nhanh chóng lái xe tới nơi này.

Hắn thực sự rất lo cho an toàn của Ngụy San. Cô thân con gái nhưng một mình đến nơi u ám tối tăm chỉ vì món nợ vài tỷ kia. Nếu cô xảy ra chuyện gì, hắn sẽ mất đi đối tác làm ăn quan trọng nhất. Vậy mà đến nơi, sự thật trắng trợn vả một cái thật đau vào mặt hắn. Ngụy San không những không bị đám xã hội đen gây khó dễ, cô còn được bọn chúng đặc cách gọi với cái tên yêu thương: chị dâu.

Diêu Tề cuộn tròn nắm đấm trong tay, trán nổi đầy gân xanh.

Đám đàn em của Diêu Hạ Minh nhìn nhau tái xanh mặt. Người phụ nữ này, cô ta có biết tình hình đang căng thẳng lắm không? Còn bày cái vẻ thú vị cho ai xem.

Diêu Tề đen mặt, rất nhanh đôi lông mày giãn ra, khóe môi cong lên trông thấy. Hắn cao mày, đắc ý nhìn Diêu Hạ Minh đang lâm thế bí.

Bị chính người mình yêu ra lệnh gọi tiếng chị dâu, còn gì đau hơn không Diêu Hạ Minh?

Diêu Hạ Minh cắn răng, mấp máy môi:

“C... Chị dâu...”

Đáng ghét! Ngụy San, cái đồ ăn cháo đá bát. Uổng công anh đối xử dịu dàng với cô, tiền lãi hàng tháng không dám sai người đi đòi, để cô tự thân vận động. Vậy mà hôm nay cô phủi đi cái tình thương kia, chạy theo tên đàn ông khác, còn là Diêu Tề. Cô ta đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

“Sao nào em trai, chịu thua cuộc rồi phải không?” Diêu Tề thiếu điều muốn bật cười lớn.

3 tỷ thuê Ngụy San đúng là vô cùng đáng giá. Vào thời khắc quan trọng, cô vẫn luôn đứng về phía hắn, không để Diêu Tề mất mặt trước đám đông.

Giờ thì vui rồi. Đến Diêu Hạ Minh còn dè dặt kính cẩn xưng “chị dâu” dù không muốn. Hắn chẳng phải lo vợ mình bị thằng khác cướp mất nữa. Vì chính Ngụy San vô cùng biết điều. Cô hiểu rằng không ai chu cấp đủ số tiền trên trời vào mỗi tháng cho cô ngoài hắn. Ngụy San ấy à, cô ấy chỉ yêu tiền thôi.

“Ngoan ngoãn bỏ ngay thứ tình cảm của chú đi.”

Diêu Hạ Minh tự ý phớt lờ câu cảnh cáo của Diêu Tề, anh trầm mặc thở dài thườn thượt.

“Ngụy San, tôi chỉ hỏi chị một câu cuối. Giữa tôi và anh trai, chị thích ai hơn.”

“Thích tiền.”

Diêu Hạ Minh ôm bụng cười lớn:

“Anh trai, hóa ra anh chỉ xứng đáng là kẻ thứ ba trong mắt vợ haha....”

Diêu Tề thẹn quá hóa giận.

“Ngụy San, cô yêu tiền thì ngủ luôn với nó đi. Tối nay đừng hòng bước chân vào nhà.”

“Anh đuổi tôi...?” Hai mắt Ngụy San to tròn, ầng ậng nước ngước người chồng không hiểu vì lý do gì nổi giận đùng đùng với mình.

“Đúng. Cô đi càng xa càng tốt, đừng có về cái nhà này nữa.”

“Anh đuổi tôi. Tôi méc mẹ anh đuổi tôi. Cho mẹ đ.á.n.h chừa anh huhu...”

- ---