Chương 17.1

Không phải Dương Chi không hiểu rõ ý của Lục Mạch, cậu đang giải thích với cô rằng mình không chủ động nhận thư tình của người khác, hi vọng cô đừng hiểu lầm.

Nhưng thật ra cô cũng không để ý chuyện này, dù sao ai cũng có quyền theo đuổi Lục Mạch, bây giờ quan hệ giữa hai người chỉ có thể coi là bạn cùng lớp có quan hệ thân thiết, cô không có lý do gì mà đi ngăn cản quan hệ khác bên ngoài của cậu cả.

Nhưng Lục Mạch lại không nghĩ như vậy, trong lòng cậu vẫn coi cô là nửa kia của tương lai, bất kì chuyện gì khiến cô hiểu lầm, cậu cũng sẽ trực tiếp bóp chết từ trong trứng.

Lần trước Dương Chi nói mình không để ý tới việc này, bị Lục Mạch cắt lời, hi vọng cô sau này chú ý, bây giờ cô cũng không thể mở miệng nói mình không quan tâm được, chỉ có thể đáp, “Vậy cậu trả lại cho người ta?”

Lục Mạch nhìn dáng vẻ không nghĩ nhiều của Dương Chi, cũng không biết nên vui hay buồn, môi mím lại, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Cậu lên lớp trước đi.”

Dương Chi trừng mắt, bây giờ cô nhìn về hướng sân thể dục, mơ hồ còn nhìn thấy nữ sinh vừa rồi đưa thư tình, cũng không biết Lục Mạch định giải quyết thế nào, dù sao chuyện cũng không liên quan tới cô, vẫn là đi lên lớp trước vậy.

“Gặp lại sau.” Dương Chi vẫy tay, nhún nhảy về hàng ngũ lớp mình.

Đội ngũ của Dương Chi đã chạy xong, quay về sân cầu lông cạnh sân thể dục, không gian bên trong rất lớn, nhưng người lên lớp cũng không ít.

Bởi vì đã tự do giải tán, Dương Chi nhân lúc thầy giáo không chú ý vụиɠ ŧяộʍ chạy vào lớp.

Ôn Đào ở một bên thấy cô lén lút chạy vào, tò mò hỏi, “Cậu vừa đi đâu thế?”

Vừa quay đầu đi đã không thấy tăm hơi đâu.

Dương Chi mặt không đổi sắc nói, “Đi WC.”

Ôn Đào có thể tin sao?

“Cậu đi WC mà lén lút làm gì, khai mau, cậu đã đi đâu?” Ôn Đào dí sát tay bên hông Dương Chi, chỉ cần cô không thành thật trả lời sẽ giúp cô ‘gãi ngứa’.

Dương Chi vẫn kiên trì với câu trả lời của mình, “Thật sự đi WC mà.”

Nếu để cho Ôn Đào biết vừa rồi cô đi cùng Lục Mạch, cô ấy nhất định sẽ nghĩ tới nghĩ lui, mà cô lại không biết giải thích quan hệ giữa hai người bây giờ như thế nào, chỉ dám cắn chặt lí do vừa đi vệ sinh.

Ngón tay Ôn Đào nhẹ nhàng cù một cái, “Thật sao?”

Biểu tình Dương Chi lập tức không nhịn nổi, thân thể vặn vẹo cười thành tiếng, “Ha ha, cậu đừng cù nữa, dừng lại đi, ha ha ha, tớ đi WC thật mà, dừng lại, ha ha ha.”

Thấy Ôn Đào không có ý thu tay, Dương Chi cố nén ý cười đưa tay đặt bên hông Ôn Đào, vừa nhẹ nhàng sờ một cái, cô ấy đã vội tránh đi thật xa.

Dương Chi cười đến mệt mỏi, “Cậu còn sợ ngứa hơn tớ, còn dám cào tớ à?”

Ôn Đào che chở hông mình, cười ha ha, “Thôi thôi, tin cậu đấy, được chưa?”

Bên ngoài Dương Chi khẽ hừ một tiếng, nội tâm bên trong lại cười lớn vì đắc thắng.

Đầu kia, Lục Mạch đang cầm lấy phong thư màu hồng phấn, chủ nhân bức thư đã chuẩn bị rất tỉ mỉ, trên đó còn có mùi nước hoa nhàn nhạt.

Cậu nhìn phần ký tên họ Khổng, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn thấy nữ sinh kia cách sân thể dục không xa.

Bên cạnh Khổng Nại Tích còn có hai người bạn, thấy cậu đi tới lập tức kích động kéo cánh tay cô ấy, âm thanh giảm thấp cũng không che giấu nổi nội tâm hưng phấn, “Cậu ấy tới cậu ấy tới, trên tay còn cầm thư tình của cậu!”

Khổng Nại Tích là một nữ sinh tóc dài đến vai màu nâu, nhìn rất nhã nhặn, lúc cười lên vô cùng dịu dàng, thấy Lục Mạch cầm phong thư đi tới, khẩn trương đến mức mặt đỏ bừng, tay siết chặt góc áo, suýt chút nữa quên cả hô hấp.

Lục Mạch không để ý tới hai nữ sinh kia, chỉ đưa mắt nhìn Khổng Nại Tích rồi đưa phong thư qua.

Khổng Nại Tích không biết đây là ý gì, tay đưa ra lại thu về, vừa nghi hoặc vừa khẩn trương nhìn Lục Mạch.

“Tôi không mở, trả cho cậu.” Giọng nói Lục Mạch lạnh lùng nghe không rõ cảm xúc.

Khổng Nại Tích bối rối nhìn thư trên tay Lục Mạch, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng bừng, cố nhịn cảm giác muốn khóc run rẩy hỏi, “Cậu, cậu không mở ra xem sao?”

Lục Mạch lắc đầu, “Không cần thiết.”

Nước mắt Khổng Nại Tích lập tức rơi xuống, vốn dĩ bị từ chối thì cũng không sao, cùng lắm về ký túc xá khóc một lúc là được rồi, nhưng câu này của Lục Mạch đã chọc tới tự ái của cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy mình dùng cả một đêm viết thư tình cũng không có chút ý nghĩa nào cả, đối phương thậm chí còn không muốn mở ra đọc.

Lục Mạch lấy Khổng Nại Tích khóc, chỉ nhíu mày một cái rồi cũng không kiên nhẫn đưa phong thư lần nữa.

Hai người bạn của Khổng Nại Tích mím môi đứng phía sau, nhẹ nhàng kéo góc áo an ủi.