Chương 16.1

Cảm xúc của Dương Chi đến một cách khó hiểu, đi cũng rất nhanh, một lát sau, cô tự mình lau nước mắt, trên mặt hơi đỏ lên.

Chỉ là không hiểu đầu óc bị gì, mà lại chạy đến nhà người khác rồi khóc một trận lớn.

Thật không thể hiểu được, tại sao đột nhiên cô lại không kiểm soát được tâm trạng chính mình?

Lục Mạch vẫn đang ngồi xổm trước mặt cô, nét mặt cậu có chút khẩn trương.

“Tôi… tôi về trước đây.” Đột nhiên Dương Chi ngồi như bị kim đâm, thật sự quá xấu hổ.

Lục Mạch cũng không ngăn cản cô, chỉ là lúc cô bước tới cửa mới an ủi một câu, “Cậu sẽ nhớ ra, vậy nên đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Cho dù không nhớ được thì tôi vẫn sẽ yêu cậu, mãi mãi đứng phía sau bảo vệ cậu.”

Dương Chi nhìn xuống chân, “Mãi mãi?”

Lục Mạch: “Ừ.”

Dương Chi không nói gì nữa, trước khi rời đi hung dữ để lại một câu, “Chuyện hôm nay cậu không được phép nói với ai.”

Trông giống con mèo nhỏ xù lông, đáng yêu một cách kỳ lạ.

Sau khi Dương Chi về nhà, Ôn Đào vẫn đang ngồi ở phòng khách, nằm trên ghế sô pha kê cao hai chân, ngửa đầu xem TV, trong miệng còn đang ăn trái cây sấy khô.

Dương Chi điều chỉnh cảm xúc của mình, nở nụ cười và nhìn theo ánh mắt Ôn Đào, “Ơ, Dương Trạch.”

“Cậu cũng biết Dương Trạch hả?” Ôn Đào thu chân lại, nửa nằm trên ghế sofa, vẻ mặt cô ấy kinh ngạc rồi cường điệu nói, “Tớ còn tưởng rằng cậu chỉ là cô gái xinh đẹp trầm mê trong sắc đẹp của thế giới 2D chứ.”

“Cô gái xinh đẹp chỉ trầm mê trong thế giới 2D lại sống trong kỷ nguyên 3D, nếu có thể ở bên nhân vật nam chính anime dịu dàng đẹp trai mà nói, trời ơi thật là hạnh phúc!” Đầu óc Dương Chi nhanh chóng lóe lên vô số khuôn mặt nhân vật nam trong anime.

“Không phải đó chính là Lục Mạch nhà bên sao! Người đàn ông cao ráo đẹp trai lại chỉ dịu dàng với cậu, đúng là mẫu người lý tưởng của cậu!” Ôn Đào vừa nhắc đến Lục Mạch và Dương Chi thì chợt nhớ ra điều gì, như uống thuốc kí©h thí©ɧ, hỏi: “Nhắc mới nhớ, vừa rồi sao cậu tới nhà Lục Mạch vậy?”

“Cậu ấy có làm như vậy, như vậy với cậu không?” Ôn Đào nháy mắt, cười xấu xa đồng thời mô tả động tác rất sinh động.

Dương Chi bị Ôn Đào hỏi vậy, đột nhiên nhớ lại chuyện xấu hổ lúc nãy xảy ra, không hiểu vì sao lại ngồi khóc trong nhà người khác, càng nghĩ cô càng thấy mình là một tên đại ngốc.

Dương Chi tự trách bản thân, liếc mắt nhìn Dương Trạch trên TV rồi nhìn Ôn Đào “Tớ nhớ là cậu rất thích Dương Trạch.”

“Theo đuổi thần tượng, sao có thể gọi là thích được, phải gọi là yêu! Đó là mơ ước. Anh ấy chính là ánh trăng sáng của tớ!” Ôn Đào đứng thẳng người, nói được nửa chừng nghĩ đến Dương Chi sẽ không hiểu chuyện này, xua tay rồi lười biếng nằm trên sô pha, “Quên đi, dù sao nói thì cậu cũng không hiểu đâu.”

Mặc dù quan hệ Dương Chi và Ôn Đào từ năm nhất đã rất tốt, nhưng cô cũng không dám tiết lộ chuyện Dương Trạch là anh trai mình, cô chỉ có thể thương lượng với cô ấy, “Tớ sẽ giúp cậu xin chữ ký viết tay và ảnh chụp, nhưng cậu phải hứa là ở trước mặt tớ không được nhắc đến Lục Mạch.”

“Cậu cũng hiểu chữ ký này à?” Ôn Đào còn tưởng rằng Dương Chi sẽ không biết những thứ liên quan đến thần tượng, lập tức dựng thẳng người, hỏi lại cô với vẻ mặt khó tin, “Cậu vừa mới nói, sẽ giúp tớ xin chữ ký của Dương Trạch sao?”

“Đúng vậy.” Dương Chi gật đầu, đề phòng não Ôn Đào suy nghĩ nhiều, chỉ có thể nói, “Tớ có cách để lấy thứ cậu muốn, thế nào?”

Ôn Đào nghĩ ngợi rồi lắc đầu, “Quên đi, còn không biết sẽ phải tốn bao nhiêu tiền, tớ cũng không thích anh ấy nhiều lắm.”

Dương Chi hít một hơi sâu, nói, “Cậu giấu rất nhiều áp phích anh ấy trong phòng mà, có lúc còn trốn tớ để theo đuổi anh ấy cuồng nhiệt, vậy mà còn nói không thích nhiều sao?”

Lần này Ôn Đào thực sự chấn động, trong giọng nói có vài phần run rẩy, “Sao cậu biết nhiều như thế? “

Dương Chi chớp mắt, đáy mắt có chút sững sờ, đúng vậy, cô làm sao biết nhiều như vậy.

“Hình như do tớ vô tình phát hiện ra.” Dương Chi gãi đầu giải thích, cảm thấy lời này có hơi gượng ép.

Ôn Đào bắt đầu suy đoán linh tinh, “Có phải cậu theo dõi tớ không, tớ theo đuổi anh ấy mà cậu cũng biết được hả? À! Chẳng lẽ cậu không đồng ý ở bên Lục Mạch, thậm chí còn không muốn tớ nói tới cậu ấy, là bởi vì cậu thích tớ???”

Nói đến suy đoán cuối cùng, Ôn Đào suýt chút nữa thì hét to.

“???”

Dương Chi nghiêng đầu, vẻ mặt như bị táo bón, đầu cô lại hiện đầy dấu chấm hỏi.

Dương Chi, “Đầu cậu bị úng nước à.”

Ôn Đào bình tĩnh nói, “Đúng vậy, trong đầu tớ chỉ có cậu.”

Nhiều lời vô ích, Dương Chi quay đầu đi về phòng, chỉ cần lấy chữ ký đưa đến trước mặt Ôn Đào, là có thể nói điều kiện với nhau.

Không một cô gái nào có thể từ chối được bộ ảnh cơ bụng gợi cảm của nam thần, đã vậy còn được chính nam thần tự ký tên, chắc chắn sẽ uy lực sẽ tăng gấp đôi!

Nằm lăn lộn trên giường, Dương Chi ấn vào tài khoản WeChat riêng tư của anh trai mình, vì không biết anh đang làm việc hay không nên chỉ gửi một tin nhắn thăm dò, [Anh ơi, anh đang bận không?]

Đợi một hồi chưa được trả lời, Dương Chi đứng dậy chuẩn bị đi tắm trước thì chuông điện thoại vang lên.