Chương 5: Nghĩ

Lâm Thanh Ý không để ý tới Bạch Văn Hi một bộ cực kỳ kinh ngạc biểu lộ, trên thực tế, nàng cũng cảm thấy hôm nay chính mình xử sự tựa hồ xác thực cảm xúc hóa một ít, chỉ là nàng cũng không cảm thấy hối hận. Tâm tư của cô vẫn dừng lại trên người Tần Thời Việt, cô đang nghĩ bình hoa Tần Thời Việt này, ngày thường bị cười không diễn xuất, chẳng lẽ còn chưa quen sao? Lại còn có thể bị chính mình tức giận đến đỏ bừng cả mặt? Hay là thân phận tình địch của mình, khiến nàng đặc biệt mẫn cảm?

Tần Thời Việt hít sâu vài cái, mới thở phào nhẹ nhõm. Chờ cô từ sàn nhảy lui ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng làm thế nào cũng tìm không thấy bóng dáng Khổng Tuệ Trí. Tần Thời Việt lập tức suy sụp, cô đột nhiên cảm thấy mình giống như một trò cười, mình giống như một con gà trống tranh giành tình nhân với người khác, chẳng những không thắng, còn bại trận, khó xử và chật vật như vậy muốn chiếm được sự chú ý của Khổng Tuệ, nhưng người ta căn bản không quan tâm. Giống như kẻ ngốc tự mình đa tình hát vở kịch độc diễn của mình.

Ý chí chiến đấu và kiêu ngạo của Tần Thời Việt đều tắt lửa, ỉu xìu, giống như đóa hoa nở rồi tàn.

"Trở về." Tất cả bữa tiệc đã tẻ nhạt vô vị, Tần Thời Việt không muốn ở lại nữa.

"Được, Thiến Nhiên tỷ xin thất lễ, bọn ta về trước." Người đại diện Phương Hân Hoa của Tần Thời Việt vốn không tán thành Tần Thời Việt tới tham gia vũ hội từ thiện hôm nay. Cô cảm thấy Tần Thời Việt đã ly hôn, đối với vợ trước, có thể tránh được thì tránh đi, nếu không khổ sở cũng chỉ là chính mình. Lúc không được yêu, làm nhiều hơn nữa cũng là uổng công.

Phương Hân Hoa là người đại diện Tần Thời Lam cố ý thuê cho em gái mình, cô lớn hơn Tần Thời Việt mười tuổi, năng lực quan hệ xã hội mạnh, tính cách ổn trọng, xử sự có trật tự. Các tài nguyên lớn trong tay Tần Thời Việt, đều là trải qua kiểm tra nghiêm ngặt của cô mới nhận. Tần Thời Việt dựa vào một khuôn mặt có thể nổi tiếng như vậy, không chỉ có Tần Thời Lam cung cấp tài nguyên ủng hộ, cũng không thể rời khỏi hoạt động hữu hiệu của người đại diện đáng tin cậy Phương Hân Hoa.

Sau khi từ Tần Thời Việt tới bữa tiệc tối này, Phương Hân Hoa cũng có chút lo lắng đề phòng, chỉ sợ Tần Thời Việt vì Khổng Tuệ Trí làm ra chuyện gì không hay, ngày hôm sau lại treo trên hot search trở thành trò cười của đại chúng. Cũng may, Tần Thời Việt coi như lý trí, đêm nay xem như hữu kinh vô hiểm vượt qua.

Bất quá chỉ cần cùng Lâm Thanh Ý khiêu vũ, đại khái liền có một cái mới hot search chờ các nàng. Tìm kiếm nóng như vậy, đối với Thời Việt mà nói, cũng không phải là chuyện xấu.

Đối với Lâm Thanh Ý từ trước đến nay danh tiếng rất tốt mà nói, dính vào Thời Việt, cũng không phải là hành động sáng suốt gì. Lâm Thanh Ý biết khiêu vũ với Tần Thời Việt, Phương Hân Hoa cũng rất bất ngờ.

Nhắc tới, trong giới giải trí, người đại diện mà Phương Hân Hoa hâm mộ nhất chính là Bạch Văn Hi. Lâm Thanh Ý loại cực độ yêu quý lông vũ này, không có bất kỳ điểm đen nào, đối với mình có yêu cầu, là phẩm chất nghệ sĩ tốt nhất mang theo, cũng bớt lo lắng nhất. Không lăng xê, nhưng vẫn rất nổi tiếng, fan trung thành nhiều, người qua đường hảo cảm, cái này ở giới giải trí cũng có thể coi như là một phần độc nhất.

Tiểu chủ tử nhà mình, đại khái chính là Hắc Hồng điển hình. Năng lực nghiệp vụ mấu chốt nhất không vượt qua kiểm tra, đây là ngọn nguồn nàng chiêu hắc, diễn xuất vẫn bị quần chúng giễu cợt. Giá trị nhan sắc cực kỳ xuất chúng trong giới giải trí, nhiệt độ vẫn luôn rất cao, vô số thành fan cũng bởi nhan sắc của nàng.

Hơn nữa bản thân chính là bạch phú mỹ, từ nhỏ ăn mặc quen đủ loại nhãn hiệu xa xỉ, chống đỡ được các nhãn hiệu xa xỉ lớn, năng lực mang hàng vô cùng mạnh, là con cưng của các nhãn hiệu xa xỉ lớn. Bởi vậy tay cầm không ít người phát ngôn chất lượng cao, năng lực hấp dẫn vô cùng mạnh, diễn xuất ngược lại giống như là biến thành nghề phụ duy trì nhiệt độ.

Năng lực kiếm tiền của Tiểu Hoa nhà mình rất mạnh, mình đi theo ăn canh ăn thịt, nhưng cũng phải luôn luôn nhìn chằm chằm vào hướng đi dư luận của Tiểu Hoa nhà mình, nên lên hot search sẽ lên, nên rút hot search sẽ rút. Phương Hân Hoa biết rõ, điểm đen có thể có, nhưng không thể có điểm đen trí mạng. Cho nên hiện nay điểm đen bị quần chúng giễu cợt nhiều nhất chính là diễn xuất kém, bình hoa hàng đầu làng giải trí, những thứ khác đều là điểm đen nhỏ vô hại.

Sau khi Phương Hân Hoa chào hỏi nữ chủ nhân của bữa tiệc, họ rời khỏi hiện trường vũ hội từ thiện.

Ở trong xe bảo mẫu, tâm trạng Tần Thời Việt vô cùng sa sút, điều này làm cho Phương Hân Hoa có chút lo lắng. Tần Thời Việt là loại người tâm tình tới nhanh, đi cũng nhanh, giờ phút này tâm tình của cô so với trước khi đến càng sa sút, trạng thái trầm cảm như vậy cũng không thấy nhiều, ly hôn với Khổng Tuệ Trí, đối với cô tổn thương vẫn là phi thường lớn.

Khi biết Tần Thời Việt đồng ý ly hôn với Khổng Tuệ Trí, ngay từ đầu Phương Hân Hoa còn rất vui vẻ, cho rằng cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt. Cũng không phải nói Khổng Tuệ Trí không tốt, cùng Khổng Tuệ Trí có hạn giao tiếp qua vài lần, ấn tượng của Phương Hân Hoa đối với Khổng Tuệ Trí kỳ thật rất tốt, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, đối nhân xử thế ôn nhu khéo léo, duy nhất không tốt, đó chính là Khổng Tuệ Trí không yêu Tần Thời Việt. Không yêu chính là không yêu, lại còn ép buộc, quên đi.

"Ngươi không sao chứ?" Phương Hân Hoa vỗ nhẹ vai Tần Thời Việt, quan tâm hỏi. Tần Thời Việt lắc đầu, cô biết tâm trạng của mình, người khác không thể giải quyết, nói ra cũng chỉ là vô ích tăng thêm gánh nặng cho người khác. Cô cho rằng mấy ngày hôm trước đã đủ khổ sở, không nghĩ tới vẫn có thể khổ sở hơn một chút.

"Ta sẽ đẩy lùi lịch trình của ngươi, nghỉ ngơi vài ngày đi." Tần Thời Việt hiện tại đã không cần chị ruột cung cấp tài nguyên, còn có không ít tài nguyên và hạng mục tốt chủ động tìm tới cửa. Cho dù Phương Hân Hoa thay cô tiếp nhận công việc đều trải qua chọn lựa kỹ càng, sàng lọc không ít công việc, dưới tình huống đủ hot, lượng công việc vẫn không ít. Cũng may thời gian sắp xếp công việc của cô đối với Tần Thời Việt đều tương đối dư dả. Điều này được lợi từ việc Tần Thời Việt bình thường không có sự nghiệp gì, cấp trên còn có một người chị vô cùng có năng lực và vô cùng cưng chiều cô. Cho nên so với nữ minh tinh có lưu lượng ngang nhau mà nói, đây coi như là hình thức nghỉ ngơi.

Tần Thời Lam từng dặn dò Phương Hân Hoa, "Làm việc, Thời Việt muốn nhận thì nhận, không muốn thì nghe theo nàng ấy, nàng ấy vui là được."

Phương Hân Hoa thường cảm thấy so với thân phận người đại diện của Tần Thời Việt, mình càng giống nửa bảo mẫu Tần Thời Lam mời tới dỗ dành em gái cô vui vẻ. Bất quá không thể không nói, Tần tổng thật sự rất thương muội muội này, đều muốn đem muội muội làm nửa nữ nhi cưng chiều.

Tần Thời Việt gật đầu, mấy ngày nay bản thân có lẽ không có tâm trạng làm việc.

Vừa nghĩ tới Tần tổng, Phương Hân Hoa nhận được tin nhắn của Tần Thời Lam. "Gần đây chú ý tâm trạng của Thời Việt một chút, khuyên nhủ nàng ấy." Tần Thời Lam thấy tâm trạng em gái sa sút rời khỏi hội trường sớm, có chút lo lắng nhắn tin cho người đại diện của em gái.

"Tần tổng yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt." Phương Hân Hoa lập tức trả lời.

Tần Thời Việt không về nhà cha mẹ, mà đến nhà chị gái tặng khi cô và Khổng Tuệ Trí kết hôn. Bên trong trống rỗng, "nhà" này vẫn luôn không giống nhà. Nàng biết Khổng Tuệ Trí đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không tới.

"Ta ở lại với ngươi." Phương Hân Hoa thấy Tần Thời Việt bốn mắt vô thần ngồi ngẩn người trên sô pha phòng khách, cô có chút lo lắng, cảm thấy mình vẫn nên ở lại với cô thì tốt hơn.

"Không cần đâu, ngươi về trước đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút. Ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không sao đâu." Tần Thời Việt đang nghĩ mình nhiều lắm là khổ sở, cũng sẽ không nghĩ lâu, ít nhất sẽ không vì một người không yêu mình mà nghĩ lâu, không đáng. Mình nhất định phải chấp nhận Khổng Tuệ Trí không yêu mình, về sau cũng sẽ không yêu hiện thực này của mình.

"Vậy có việc gì thì gọi điện thoại cho ta bất cứ lúc nào, lúc muốn tâm sự thì gọi ta bất cứ lúc nào." Phương Hân Hoa thấy Tần Thời Việt quả thật cần ở một mình hơn, nghĩ thầm Khổng Tuệ Trí muốn ly hôn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cô tin tưởng trong lòng Tần Thời Việt nhiều ít chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận ngày này đến, không đến mức hoàn toàn không chấp nhận được, không giải quyết được.

Tần Thời Việt gật đầu.

"Vậy ta đi trước." Phương Hân Hoa tuy vẫn có chút lo lắng, nhưng là chuyện tình cảm. Trừ phi mình nghĩ thông suốt, nếu không những người khác cũng không dùng được sức lực gì.

Tần Thời Việt lại gật đầu.

Sau khi Phương Hân Hoa rời đi, Tần Thời Việt vùi mặt mình vào hai bàn tay mình, giờ phút này không có một bóng người, cô mới chính thức mặc kệ nước mắt và khổ sở của mình.

Kỳ thật lúc này đây là Khổng Tuệ Trí lần thứ ba đưa ra ly hôn, hai lần trước, chính mình cũng không đồng ý, lúc này đây, tự tôn của nàng làm cho nàng không thể không đồng ý. Giờ phút này, nàng lại nhớ tới lý do thoái thác của Khổng Tuệ Trí, ngực cảm giác khó chịu như bị kim đâm.

"Thời Việt, chuyện ta coi ngươi là em gái, sẽ không thay đổi. Ta hy vọng ngươi cũng có thể có cuộc sống của riêng mình, theo đuổi của riêng mình, chứ không phải coi việc theo đuổi ta là toàn bộ cuộc sống của ngươi." Khổng Tuệ Trí tận tình khuyên nhủ Tần Thời Việt một lần nữa, cô cảm thấy Thời Việt không thực sự thích mình, chỉ coi việc thích mình là một thói quen trong cuộc sống. Cũng bởi vì sống cuộc sống không mục tiêu, nàng mới tự coi mình là mục tiêu cuộc sống.

"Ta cũng có công việc tốt, cũng nhận rất nhiều công việc, ta không coi ngươi là toàn bộ cuộc sống..." Tần Thời Việt theo bản năng giải thích cho mình.

"Vậy ngươi có thực sự thích công việc của ngươi không? Ngươi có thực sự cố gắng hết sức cho công việc của ngươi không? Hứng thú và sở thích có không? Ngoài việc theo đuổi ta, tại sao ngươi còn kiên trì bền bỉ? Ngoài việc dựa vào khuôn mặt ra, ngươi còn có điều gì tự hào khác?" Khổng Tuệ Trí liên tục hỏi Tần Thời Việt nhiều câu hỏi, cô không muốn Thời Việt đặt sự chú ý của mình lên người mình nữa, cô hy vọng Thời Việt có thể vì cuộc sống của mình mà cố gắng một chút, Mà không phải đần độn sống cuộc sống không có trọng tâm của mình.

Tần Thời Việt một câu cũng không trả lời được.

Đằng sau những vấn đề này, tựa hồ tràn ngập sự ghét bỏ và chướng mắt của Khổng Tuệ Trí đối với mình. Tần Thời Việt bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ những điều này, càng suy nghĩ cô lại càng cảm thấy mông lung cùng sợ hãi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bình hoa về sau sẽ nghịch tập.