Chương 28: Ngọt sủng khí tức

"Sao hôm nay không trang điểm?" Phương Hân Hoa thấy Nhị Bảo nhà mình định mặt mộc ra ngoài, hết sức kỳ quái hỏi.

Tối hôm qua ra ngoài trang điểm lại quá long trọng, hôm nay một chút trang điểm cũng không có, tương phản này cũng quá lớn đi, ít nhất là lễ phép trang điểm nhẹ một chút, dù sao cũng mời khách ăn cơm, xã giao là điều căn bản!

"Nàng cũng không phải người quan trọng gì, sao ta lại cố ý trang điểm cho nàng? Ta là thích để mặt mộc." Tần Thời Việt miệng nói không quan trọng, trong lòng lại nghĩ, Lâm Thanh Ý ngươi mặt mộc đẹp, mặt mộc của ta đây cũng không kém, dù sao cũng quật cường không chịu thua.

Hôm qua có người không nghĩ như vậy, không quan trọng sao? Phương Hân Hoa hoàn toàn không tin.

"Hay là ngươi cảm thấy mặt mộc của ta khó coi?" Tần Thời Việt thấy Phương Hân Hoa vẻ mặt không đồng ý lập tức lại hỏi, liền lo lắng mặt mộc của mình không xinh đẹp.

"Đương nhiên đẹp mắt, thứ ngươi không cần hoài nghi nhất chính là nhan sắc của ngươi." Phương Hân Hoa nghĩ thầm quên đi, Nhị Bảo muốn mặt mộc thì mặt mộc đi, hơn nữa Nhị Bảo cho dù là mặt mộc, cũng là một đại mỹ nhân. Nàng cảm thấy đem Nhị Bảo so sánh với Tây Thi cũng không quá phận, dù là trang điểm đậm hay nhẹ cũng đều rất phù hợp với nàng.

"Cũng đúng, nếu không sao ta lại bị gọi là bình hoa chứ?" Tần Thời Việt đồng ý, thậm chí còn tự bôi đen mình.

"Bình hoa cũng không phải ai muốn làm là có thể làm." Phương Hân Hoa cảm thấy mỹ mạo của Nhị Bảo vẫn rất khan hiếm. Tần Thời Việt cảm thấy nói không sai, nhưng mình cũng không thể bởi vì làm bình hoa mà cảm thấy vinh quang, ít nhất không nên có tư tưởng tự cam đọa lạc như vậy, hiện giờ mình đã là thanh niên tốt có tư tưởng tiến bộ.

Mặt mộc thì mặt mộc, nhưng Tần Thời Việt tốn không ít tâm tư vào trang phục. Phương Hân Hoa nghĩ thầm, ảnh hậu nào đó không đáng để cô trang điểm, chẳng lẽ đáng để cô thay quần áo hết bộ này đến bộ khác? Cũng đúng là khẩu thị tâm phi.

Phương Hân Hoa đã sớm đặt phòng riêng, cô và Tần Thời Việt đến nhà hàng có phong cách cao nhất địa phương trước nửa giờ. Nhà hàng nằm ở tầng lầu cao nhất thành phố, có thể quan sát khung cảnh về đêm cả toà thành thị, thậm chí các nàng còn đặt phòng riêng đắt nhất khách sạn, cùng với hoàn cảnh ăn uống đều phi thường tốt.

Lâm Thanh Ý cùng Bạch Văn Hi từ phim trường đi ra, trực tiếp đi tới nhà hàng. Sau khi đến nhà hàng, nhân viên phục vụ đích thân dẫn các nàng vào phòng riêng.

Lâm Thanh Ý cho rằng mình sẽ nhìn thấy Tần Thời Việt ăn mặc xinh đẹp giống như tối hôm qua, không ngờ hôm nay Tần Thời Việt lại để mặt mộc. Nàng đang suy nghĩ chẳng lẽ bình hoa là cùng muốn mình so mặt mộc sao? Bất quá, nàng phải thừa nhận mặt mộc bình hoa cũng rất đẹp mắt, càng lộ vẻ trẻ tuổi thanh thuần, thoạt nhìn so với lúc trang điểm môi đỏ rực còn non nớt hơn rất nhiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, đều sắp non ra nước, Lâm Thanh Ý cảm giác mình tựa hồ có chút ngứa tay, muốn ở trên khuôn mặt Tần Thời Việt xoa bóp một phen.

Tần Thời Việt thấy Lâm Thanh Ý đang đánh giá mình, hơi ngẩng mặt lên, để khuôn mặt mình có thể hoàn mỹ hiện ra trước mặt tình địch, dư quang trong mắt cũng đang đánh giá Lâm Thanh Ý.

Nàng phát hiện Lâm Thanh Ý truớc đó để mặt mộc trông quyến rũ và dịu dàng hơn rất nhiều, hiện giờ là đang trang điểm, trông lạnh lùng hơn một chút, đây được gọi là phong phạm nữ thần hoa Cao Lãnh(*).

(*) Cao trong "cao quý", lãnh trong "lãnh đạm".

Tần Thời Việt cảm thấy mình lại thất sách, Lâm Thanh Ý trang điểm, mình không trang điểm, có vẻ mình không có khí thế. Tần Thời Việt cảm thấy cũng không biết chuyện gì xảy ra, so với Lâm Thanh Ý, mình luôn có loại cảm giác không dùng được hết sức, khắp nơi đều có loại cảm giác hơi kém phong tao.

Lâm Thanh Ý chú ý tới động tác nho nhỏ này của Tần Thời Việt, trong lòng cảm thấy buồn cười, xem ra bình hoa gà trống chuyển thế.

"Xin lỗi, để các ngươi chờ lâu rồi phải không?" Bạch Văn Hi hỏi.

"Không có, bọn ta cũng vừa tới không lâu, các ngươi cũng mau ngồi xuống, ta vừa ăn vừa nói chuyện." Phương Hân Hoa sắp xếp Lâm Thanh Ý ở bên cạnh Tần Thời Việt.

"Tiểu Tần tổng không hổ là trời sinh lệ chất, cho dù mặt mộc, cũng xinh đẹp như vậy." Lâm Thanh ý muốn cùng mình đấu mỹ, mình liền khen nàng là được rồi. Tựa như sủng vật nào đó đều tiến đến trước mặt, chính mình thuận tay sờ sờ một cái. Chỉ là lúc Lâm Thanh Ý khen Tần Thời Việt, khóe miệng và lông mày không tự chủ giương lên.

Hai lần trước, Lâm Thanh Ý khen mình xinh đẹp, một giây sau không nói tiếng người, giờ phút này Lâm Thanh Ý lại khen mình xinh đẹp, Tần Thời Việt luôn cảm thấy Lâm Thanh Ý lại châm chọc mình là bình hoa. Đặc biệt là nụ cười trên khuôn mặt kia, thoạt nhìn lại càng giống. Đúng vậy, cùng hai lần trước cười nhạo nhục nhã chính mình cười giống nhau như đúc. Tần Thời Việt thần kinh mẫn cảm bổ não quá nhiều kết quả chính là, ngực lại bốc hỏa ra ngoài.

Nữ nhân này khinh người quá đáng, hết lần này đến lần khác cười nhạo chính mình. Nàng chướng mắt mình như vậy, lại muốn giả mù sa mưa đáp ứng giúp đỡ, chính là để mình làm trò cười cho nàng hay sao?

"Lâm Thanh Ý, ngươi đừng quá phận, hết lần này đến lần khác cười nhạo ta, tượng đất đều có ba phần thổ tính, ngươi thật coi ta dễ khi dễ đúng không?"

Bên trong phòng thoáng cái liền an tĩnh lại, đặc biệt là Phương Hân Hoa và Bạch Văn Hi, hoàn toàn không rõ Tần Thời Việt tại sao lại đột nhiên nổi giận, Lâm Thanh Ý rõ ràng chỉ khen một câu mỹ mạo của nàng, dường như không có ác ý gì.

Phương Hân Hoa và Bạch Văn Hi không biết lửa giận của Tần Thời Việt từ đâu mà đến, Lâm Thanh Ý lại biết nguyên nhân.

"Sao ngươi không phân biệt được tốt xấu? Ta chỉ khen một câu, có cần phải tức giận như vậy không?" Lâm Thanh Ý nghĩ thầm chẳng lẽ mình thật sự quá đáng, đến nỗi để bình hoa này mẫn cảm như thế? Quả nhiên sói tới kêu nhiều, dễ dàng đem mình hố vào trong hố.

"Ta cam đoan với Tần lão sư, Lâm lão sư nhà ta chỉ đơn thuần khen mỹ mạo của ngươi, tuyệt đối không có ác ý." Bạch Văn Hi không hổ là trợ thủ đắc lực tốt của Lâm Thanh Ý, lập tức dùng nhân cách của mình cam đoan nhân cách của Lâm Thanh Ý.

Tần Thời Việt thấy vẻ mặt Lâm Thanh Ý vô tội, vẻ mặt Bạch Văn Hi thành khẩn nghiêm túc, nghĩ thầm chẳng lẽ thần kinh mình thật sự mẫn cảm? Nếu như là thần kinh mình mẫn cảm, vậy thì quá xấu hổ, tự mình mời người ăn cơm. Ngược lại làm khó dễ người ta, đạo đãi khách này cũng quá kém cỏi đi? Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách mình, ai bảo Lâm Thanh Ý cười đến không có ý tốt như vậy, cùng lúc trước hai lần trêu đùa mình cười đến không sai chút nào, hơn nữa hiện tại Lâm Thanh Ý vừa khen mình mỹ mạo, chính mình liền khϊếp sợ, đều là Lâm Thanh Ý hại mình có bóng ma.

Tần Thời Việt đang hoài nghi mình có phải nổi giận lung tung hay không, cần gấp tìm cho mình một bậc thang để xuống.

"Ta xinh đẹp, tự ta biết." Tần Thời Việt cái khó ló cái khôn mượn câu của Lâm Thanh Ý dùng một chút.

"Phụt......" Lâm Thanh Ý không nhịn được cười ra tiếng, bình hoa sao có thể đáng yêu như vậy chứ?

"Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ chỉ cho ngươi diễn tốt, không cho ta lớn lên xinh đẹp sao?" Tần Thời Việt trừng mắt nhìn Lâm Thanh Ý, tức giận hỏi ngược lại. Chính mình nói lời này chỗ nào buồn cười, không phải là hướng nàng học sao?

Lâm Thanh Ý cảm giác sợi dây mắc cười của Tần Thời Việt đang phát triển trên người mình, nàng cảm giác chính mình nước mắt đều nhanh cười ra. Nếu như mình có thêm hai nếp nhăn, khẳng định là do bình hoa làm hại.

Bạch Văn Hi ở một bên nghĩ thầm chủ tử khi nào thì cười đến vui vẻ như vậy, bất quá thứ cho nàng nói thẳng, chính mình hình như cũng không có get cười một chút, cho nên có buồn cười như vậy sao?

Bạch Văn Hi sợ tế bào hài hước của mình không đủ, vì thế nhìn về phía Phương Hân Hoa, thấy Phương Hân Hoa cũng không cười, cô yên tâm một chút, đây cũng không phải tế bào hài hước của mình xảy ra vấn đề, mà là nụ cười của Lâm lão sư nhà cô xảy ra vấn đề.

Phương Hân Hoa cũng không có được nụ cười của Lâm Ảnh Hậu, nhưng rất hiển nhiên giữa Nhị Bảo nhà mình và vị Lâm Ảnh Hậu này tựa hồ đang phát sinh gút mắc yêu hận ở nơi mình không nhìn thấy. Nhị Bảo đột nhiên phát hỏa khẳng định không phải vô duyên vô cớ, Lâm Ảnh Hậu hẳn là biết nguyên nhân, cũng không quá để ý.

"Lâm Thanh Ý ngươi còn cười, ta sẽ tức giận." Tần Thời Việt thấy Lâm Thanh Ý vẫn còn cười, lại có chút căm tức.

Lâm Thanh Ý biết bình hoa sắp nổ tung lần nữa, cho nên nàng miễn cưỡng thu lại ý cười, nhưng là cũng không thể hoàn toàn thu lại.

"Bình hoa số một trong làng giải trí cũng không phải do ta phong, toàn bộ dư luận trên mạng đều nói ngươi như vậy, ngươi cũng không tức giận, sao ngươi chỉ nghiêm túc tức giận với một mình ta?" Lâm Thanh Ý đặt tay lên vai Tần Thời Việt, cười hỏi.

"Đừng chạm vào ta!" Tần Thời Việt hiện tại ghét nhất Lâm Thanh động một chút là dính lấy mình, mỗi lần đều không phải chuyện tốt. Vì thế đưa tay đem tay Lâm Thanh Ý khoác lên vai mình vỗ xuống, lực tay không tính là nhỏ. Nghĩ thầm, người khác cười nhạo cùng tình địch cười nhạo có thể giống nhau sao? Nữ nhân này còn không phân biệt được?

Bạch Văn Hi nghe thanh âm trong trẻo, có chút khẩn trương. Lâm lão sư nhà cô trước mặt mọi người khoác lên vai người khác đã rất kỳ quái, còn trước mặt mọi người bị người ghét bỏ vỗ tay, lấy tính cách Lâm lão sư của cô, đây là chuyện khó có thể tưởng tượng.

Bạch Văn Hi yên lặng quan sát biểu tình biến hóa của Lâm lão sư nhà cô, cô dự cảm giây tiếp theo mình có thể bắt được biểu tình không thoải mái của Lâm lão sư.

Hả? Lâm lão sư nhà cô dĩ nhiên không có mất hứng, thậm chí một bộ hoàn toàn tiếp nhận tính tình nhỏ nhen của sứ Thanh Hoa. Bạch Văn Hi cảm giác tựa hồ ngửi được một cỗ hơi thở ngọt ngào sủng ái. Lâm Thanh Ý chỉ xoa xoa mu bàn tay bị Tần Thời Việt đánh đến hơi đau.

"Tiểu Tần là cong sao?" Lâm Thanh Ý hỏi.

"Vậy thì sao?" Toàn thế giới không phải đều biết mình cong sao? Vẫn là người phụ nữ vừa bị phụ nữ ly hôn.

"Là cong, đối với nữ nhân như vậy thô lỗ, một chút cũng không hiểu thương hoa tiếc ngọc, điều đó thật sự ổn sao?" Lâm Thanh Ý hỏi.

"Ta đối với phụ nữ luôn rất dịu dàng, cũng thương hoa tiếc ngọc nhất, nhưng đối tượng ta thương tiếc không bao gồm ngươi." Tần Thời Việt hừ lạnh nói, đừng tưởng rằng mình nghe không ra ý của người phụ nữ này, nàng ta không phải là nói mình thô lỗ, cho nên mới không có phụ nữ thích sao?

"Là ta không đủ đẹp sao?" Lâm Thanh Ý ẩn tình đưa tình nhìn Tần Thời Việt, ôn nhu hỏi, ngữ khí lại có vài phần ủy khuất.

Phương Hân Hoa cùng Bạch Văn Hi hai mặt nhìn nhau, các nàng đồng thời sinh ra một hoài nghi giống nhau, hai vị nữ minh tinh nổi tiếng này thật sự không phải đang tán tỉnh trước mặt mọi người sao? Đặc biệt là vị Lâm Ảnh Hậu kia, rõ ràng chính là chủ động trêu chọc lưu lượng nữ minh tinh nào đó.

Tần Thời Việt nhìn diễn xuất chân thật của Lâm Thanh Ý, hoảng hốt một giây, nghĩ thầm nếu ta đây vừa mới chịu thiệt hai lần, suýt nữa đã tin. Ch.ết tiệt, nữ nhân này thật là lợi hại, một giây nhập diễn, lập tức có thể giả bộ tư thái hàm tình đưa tình, làm cho người ta lầm tưởng nàng đối với mình có chút ý tứ, diễn xuất này, ai mà sánh bằng.

"Lâm lão sư sao lại không đẹp chứ? Chỉ là không phải đồ ăn của ta mà thôi." Giọng Tần Thời Việt ra vẻ tiếc nuối, nhưng mặt mày lại lộ ra vẻ đắc ý. Nghĩ thầm, ta rốt cục cũng đủ thông minh, sẽ không mắc mưu mà rơi xuống hố nữ nhân này thêm lần nữa.

"Đáng tiếc, Tiểu Tần luôn là đồ ăn của ta." Lâm Thanh Ý mỉm cười nói, biểu tình cùng ngữ khí lại không nhìn ra nửa điểm đáng tiếc.

Tần Thời Việt trong lòng nói, nghĩ ta tin ngươi chắc?

Bạch Văn Hi nghĩ thầm, ta tin tưởng vững chắc không nghi ngờ. Vừa rồi Lâm lão sư mặt ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng là nàng dám khẳng định, tại thời điểm sứ Thanh Hoa nói không phải đồ ăn của nàng, Lâm lão sư nhà nàng nhất định là không thoải mái.

Phương Hân Hoa nghĩ thầm, có vài phần đáng tin, cũng không xác định, bởi vì Lâm Thanh có đẳng cấp quá cao, câu nào thật, câu nào giả, thật thích hay là cố ý trêu chọc Nhị Bảo làm tiêu khiển, mình thật đúng là không phân biệt được.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thanh Ý: Ta ra sức câu dẫn ngươi như vậy, ngươi lại đang phân tích diễn xuất của ta? Còn thô lỗ, hung dữ với người ta, ngươi sẽ không có vợ.

Tần Thời Việt: Hừ, ta sẽ khiến ngươi không thể tán tỉnh ta trong hai lần đầu tiên, hang động ta đều kết lưới, phong tỏa đường.

Lại nói, nhìn quần áo mới của Nhị Bảo và Thủy Tiên chưa? Ta rất thích bộ quần áo mới này của các nàng.