Chương 27: Nợ ta nhiều hơn

Bởi vì đã quá giờ ngủ thường lệ, Lâm Thanh Ý ngược lại ngủ không được, thật sự ở trên giường sôi trào đến một hai giờ mới ngủ, trước khi chìm vào giấc ngủ mơ hồ suy nghĩ đều là bình hoa hại mình mất ngủ, nàng thiếu nợ chính mình ân tình, cũng không phải đại bình thường.

Bạch Văn Hi cũng đặt cho mình đồng hồ báo thức trễ một giờ, cô tỉnh lại trước tiên, theo thói quen kiểm tra điện thoại di động. Điện thoại di động rất yên tĩnh, chủ tử còn chưa gọi cho mình, hẳn là còn đang ngủ.

Bạch Văn Hi rửa mặt thu dọn xong, thậm chí ngay cả bữa sáng đều ăn xong, điện thoại di động vẫn an tĩnh như cũ. Rất hiển nhiên thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người nào đó bị quấy rầy, hôm nay không dậy sớm được, thậm chí có thể sẽ đến muộn.

Để đảm bảo an toàn, Bạch Văn Hi cảm thấy nên báo trước cho đạo diễn thì tốt hơn, miễn cho cả đoàn làm phim chờ Lâm lão sư nhà cô.

"Đạo diễn Vương, là như vậy, Lâm lão sư nhà ta tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, hôm nay sẽ đến muộn chừng hai tiếng, lão sư có thể quay cảnh những người khác trước, không cần cố ý chờ Lâm lão sư nhà ta." Bạch Văn Hi khiêm tốn nói với đạo diễn Vương Thành Hùng.

"Ta đây đều an bài đem phần diễn của nàng đến buổi chiều, buổi sáng có thể không dùng đến, vậy để cho nàng hảo hảo nghỉ ngơi." Vương Thành Hùng dùng giọng điệu vui vẻ ân cần nói.Lâm Thanh Ý nguyện ý trả thù lao thấp nhận bộ phim này, tương đương với biểu diễn nghĩa vụ từ thiện, vì thế, hắn đều đem Lâm Thanh Ý tôn làm Bồ Tát sống.

Tuy rằng thù lao đóng phim thấp, nhưng là thái độ Lâm Thanh Ý quay phim cùng diễn xuất nửa điểm không có bởi vậy mà suy giảm, làm hắn phi thường hài lòng. Cho nên quản lý Bạch nói Lâm lão sư không nghỉ ngơi, vậy khẳng định là không nghỉ ngơi tốt, tự nhiên phải để Lâm lão sư nghỉ ngơi thật tốt, tinh thần sung mãn, mới có thể phát huy tốt.

Vương Thành Hùng đối với bộ phim này đều ôm hy vọng rất lớn, không chỉ có doanh thu phòng vé có thể sẽ bán chạy, nói không chừng còn có thể giành được giải thưởng.

"Không cần điều chỉnh toàn bộ đến buổi chiều, chậm hai giờ là được." Ngày hôm qua Lâm lão sư chỉ thông báo chậm hai giờ tỉnh lại, vậy hẳn là hai giờ, điểm ấy nàng đối với chủ tử nhà mình vẫn là phi thường có lòng tin.

"Lâm lão sư lúc nào tới cũng được." Vương Thành Hùng vẫn rất vui vẻ phối hợp với Lâm Thanh Ý.

"Đúng mười giờ sẽ qua." Bạch Văn Hi vẫn cho Vương Đạo thời gian chuẩn xác.

Bình thường Lâm Thanh Ý buổi tối mười giờ ngủ, buổi sáng sáu giờ liền tỉnh. Sau khi tỉnh, sau khi ăn xong bữa sáng, sẽ chạy bộ nửa giờ, lại tắm rửa, trang điểm lại một phen, lấy diện mạo tinh thần hoàn mỹ cùng trang điểm tinh xảo nhất, đem tư thái nữ thần xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Lúc chín giờ, di động của Bạch Văn Hi rốt cục có động tĩnh, cô lập tức đi gõ cửa.

Lúc Bạch Văn Hi vào nhà, Lâm Thanh Ý vừa tắm xong, đang sấy tóc, lẽ ra hôm nay nàng nên bỏ qua chạy bộ.

"Bữa sáng đã chuẩn bị xong, đoàn làm phim bên kia ta đã sớm chào hỏi, ta nói ngươi mười giờ đến." Bạch Văn Hi làm việc, Lâm Thanh Ý rất hài lòng.

"Vậy ăn sáng đi." Lâm Thanh Ý sinh hoạt vẫn là rất khỏe mạnh, bữa sáng tất không thể thiếu.

Bạch Văn Hi lập tức gọi điện thoại cho nhân viên lễ tân, bảo bọn họ gọi đồ ăn sáng cho mình, cũng đưa bữa sáng lên theo yêu cầu của mình.

Chưa đầy năm phút đồng hồ, khách sạn rất có hiệu suất đưa tới bữa sáng phong phú, bánh cuốn, sữa đậu nành, sữa bò, bánh mì nướng, sandwich, cháo muối, cháo hoa, trứng vịt muối, các loại dưa muối đều có trong bữa sáng phong phú. Mỗi phần lượng cũng không nhiều, nhưng là chủng loại nhiều, cũng đủ để Lâm Thanh Ý tùy ý chọn lựa.

"Bữa sáng đã ăn chưa?" Lâm Thanh Ý thờ ơ bưng sữa đậu nành lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm buông xuống, đưa tay cầm một khối bánh mì nướng.

"Ta ăn rồi." Bạch Văn Hi trả lời thành thật.

"Những gì giao phó tối qua ngươi đã làm chưa?" Lâm Thanh Ý cắn từng miếng nhỏ, ăn rất chậm, đặc biệt phù hợp với từ nhai kỹ nuốt chậm, ăn uống ưu nhã.

"Biên kịch ta tìm là Sử An, hắn nói trước ba giờ chiều, có thể gửi kịch bản đã sửa xong cho ta." Bạch Văn Hi nghĩ thầm chủ tử quả nhiên rất để ý chuyện sứ Thanh Hoa, vậy mà còn chủ động hỏi chi tiết.

"Xem ra hẳn là chịu khó cả đêm, ân tình này ngươi giúp ta nhớ kỹ, về sau tìm cơ hội trả hắn phần ân tình này." Lâm Thanh Ý đối bạch Văn Hi nói.

"Kỳ thật không cần trả, ta đã cho hắn một khoản thù lao khả quan." Có thể dùng tiền giải quyết thì dùng tiền giải quyết, ân tình thứ này có thể không cần thì không cần, đây là Bạch Khổng Tước trước kia nói, chính mình đều nghiêm túc nhớ kỹ, cũng theo nguyên tắc của nàng làm việc.

Bạch Văn Hi nhịn không được lại tự khen mình một chút, cô thật sự là trợ lý tốt của chủ tử.

Lâm Thanh Ý nghe vậy, khẽ cười một tiếng, người đại diện của mình ngày càng trở nên tốt hơn.

"Ta vốn là muốn cho bình hoa kia nợ ta nhiều hơn một chút." Lâm Thanh Ý nói xong lời này, chính mình cũng sửng sốt một chút, nàng cũng không biết tại sao lại muốn cho bình hoa nợ mình nhiều hơn một chút.

"Ta hiểu rồi." Bạch Văn Hi bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai chủ tử là muốn đem bảng giá gấp cao, sau đó hướng sư tử sứ Thanh Hoa mở miệng.

Lâm Thanh Ý đột nhiên cảm thấy trước mắt một bộ hiểu rõ Bạch Văn Hi có chút chướng mắt. Ngươi hiểu gì? Ta chính mình cũng không rõ!

***

Tần Thời Việt còn chưa khởi công, còn nhàn rỗi. Nàng một lòng ngóng trông buổi tối sắp đến, mình có thể làm tốt sự nghiệp. Nàng tựa hồ cảm giác mình đêm nay sau khi tiếp nhận công phu của Lâm Thanh Ý, cũng có thể trở thành "Phi thiềm tẩu bích(*)" cao thủ.

(*): cơ thể nhanh nhẹn, có khả năng đi lướt trên mái nhà và vách tường như bay, được xếp vào một trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm.

"Lâm Thanh Ý khi nào thì kết thúc công việc?" Tần Thời Việt đã nhìn thời gian vô số lần, hận không thể đến đêm nhanh một chút.

"Không phải ngươi cũng có wechat của nàng sao?" Phương Hân Hoa nghĩ thầm nàng hỏi không phải càng có thành ý hơn sao? Nhị Bảo cả ngày đều ở vào trạng thái khẩn cấp, nàng rốt cuộc là khẩn cấp muốn nâng cao diễn xuất, hay là khẩn cấp muốn gặp Lâm Thanh Ý, trong lúc nhất thời Phương Hân Hoa lại không phân biệt được.

"Có thể nàng còn đang quay phim, ngươi hỏi người đại diện của nàng mới không quấy rầy nàng quay phim. Ta cảm thấy Bạch tiểu thư kia rất tốt, rất dễ nói chuyện, nhìn cũng thông minh." Tần Thời Việt cảm thấy mình lén tìm Lâm Thanh Ý nói chuyện phiếm, cảm giác là lạ, rất dễ liên tưởng đến cảnh tượng hai lần bị đùa giỡn kia. Trực giác của cô tự nói với mình, không nên đưa tới cửa nữa, sợ mình lại bị người phụ nữ xấu xa này trêu đùa. Hay là để Phương tỷ hỏi người đại diện của người ta thì tốt hơn một chút.

Phương Hân Hoa nghĩ thầm, ha, mới cùng người ta giao tiếp qua vài lần, cũng đã đem người đại diện của người ta khen ngợi.

Nể tình Nhị Bảo lý do đầy đủ, mình giúp nàng chào hỏi.

"Lâm lão sư nhà ngươi kết thúc công việc chưa?" Phương Hân Hoa hỏi Bạch Văn Hi.

"Đại khái còn nửa tiếng nữa là kết thúc công việc." Bạch Văn Hi trả lời.

Phương Hân Hoa nhìn tốc độ trả lời của Bạch Văn Hi, suy nghĩ lúc này Bạch Văn Hi đang lười biếng, hay là theo thói quen trả lời tin nhắn của người khác?

Phương Hân Hoa đưa di động cho Tần Thời Việt xem.

"Người ta nguyện ý giúp ta, ta có phải hay không mời các nàng ăn cơm biểu đạt một chút cảm tạ, không phải sẽ lộ ra ta rất có thành ý sao?" Lễ nhiều người không trách, Lâm Thanh Ý cảm nhận được chính mình phần này ham học hỏi như khát tâm tình, mới có thể tận tâm tận lực giáo huấn diễn xuất cho mình. Nói không chừng, trên bàn cơm, Lâm Thanh Ý có thể dốc túi truyền thụ diễn xuất. Nàng chính là có chút khẩn cấp.

Phương Hân Hoa kinh ngạc nhìn Tần Thời Việt, Nhị Bảo nhà cô đều hiểu tình người qua lại, thật sự là không dễ dàng.

"Ý tưởng không tồi." Phương Hân Hoa gật đầu đồng ý, cô không biết Tần Thời Việt viết cho Lâm Thanh Ý một tấm chi phiếu khống, chỉ cảm thấy Lâm Thanh Ý nguyện ý giúp đỡ, các cô quả thật nợ người ta một ân tình lớn. Cô cảm thấy ân tình này, Nhị Bảo phỏng chừng còn chưa thể trả, ít nhất không phải một hai bữa cơm, hẳn là cần Tần tổng đến trả, trừ phi người ta chính là đơn thuần hướng về phía sắc đẹp của Nhị Bảo mà tới.

Tần Thời Việt thấy Phương Hân Hoa đồng ý với suy nghĩ của mình, vô cùng cao hứng.

"Vậy ngươi nói với Bạch Văn Hi, ta muốn mời các nàng ăn cơm tối, ăn nhà hàng đắt nhất tốt nhất địa phương." Tần Thời Việt vui vẻ nói.

"Nhị Bảo nhà ta vì biểu thị thành tâm cùng cảm kích, muốn mời Lâm lão sư đến nhà hàng đắt nhất tốt nhất cùng dùng bữa tối, không biết Lâm lão sư có hay không nể mặt?"

"Chờ Lâm lão sư hạ diễn, ta hỏi qua nàng sau sẽ trả lời các ngươi." Người khác mời, nhất định sẽ bị cự tuyệt, nhưng là sứ Thanh Hoa mời, đi tới xác suất vẫn là rất lớn.

"Tần Nhị Bảo muốn mời ngươi đi nhà hàng bản địa đắt nhất tốt nhất cùng ăn tối, ngươi có hay không đáp ứng đi?" Bạch Văn Hi vừa thấy Lâm Thanh Ý hạ diễn, lập tức đem tin này báo cho Lâm Thanh Ý.

"Nhà hàng đắt nhất tốt nhất?" Lâm Thanh Ý khẽ cười ra tiếng, sao lại cảm thấy bình hoa có tư thái giàu có thô bạo như vậy?

Bạch Văn Hi gật đầu.

"Nhà hàng đắt nhất tốt nhất, tại sao không?" Lâm Thanh Ý cảm giác mình tựa hồ có chút chờ mong cùng bình hoa ăn tối, sắc đẹp làm gia vị trộn cơm ăn, hẳn là sẽ làm đồ ăn càng có tư vị. Địch ý của bình hoa ngu xuẩn này đối với mình tựa hồ không mãnh liệt như mình tưởng tượng.

"Ngươi gửi địa điểm nhà hàng cho ta." Bạch Văn Hi trả lời Phương Hân Hoa.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Trong lúc bị cảm, tinh thần có chút không tốt, rạp hát nhỏ suy sụp.