Chương 46: Điểm Kì Lạ

Nói được một nửa, Cố Thần Phong chợt ý thức được chuyện gì đó, giọng càng thấp hơn:

- Đợi đã, đối tượng yêu online của cậu. . . Cậu không cúng tiền cho nó đấy chứ?

Trước đây cậu ta không tiếp xúc nhiều với Từ Đồ Nhiên nhưng cũng có nghe người ta nói nhà cô cực kỳ giàu có. Cấp 3 còn học ở trường quý tộc cực kỳ khó vào nữa.

Nếu thực sự có người đang cố tình lấy tên cậu ta lừa cô thì rất có thể là vì tiền.

Từ Đồ Nhiên không nói gì mà chỉ lẳng lặng lấy điện thoại ra. Hiện tại trong lòng cô hơi rối nên vô thức muốn tìm kiếm dấu vết của ‘người yêu online’ kia để lại. Nhưng cô lập tức ý thức được mình đã làm chuyện vô ích.

Từ ngày đầu tiên tới đây, cô đã xem hết điện thoại của nguyên thân rồi. Dù trên bất cứ nền tảng nào cũng chẳng có gì có thể gọi là ‘người yêu online’ được.

Hơn nữa, Cố Thần Phong kể rằng nguyên thân đã từng dùng ‘cả trái tim’ để tỏ tình. . . Mà nguyên thân lại qua đời vì bệnh tim ngay đêm tỏ tình.

Lúc đó cô còn thấy lạ. Theo các ghi chép sức khỏe của nguyên thân, tình trạng sức khỏe của cô ấy rõ ràng đang rất tốt, sao lại đột nhiên bị bệnh tim được chứ. . .

Không ổn, chắc chắn là có chỗ nào đó không ổn rồi.

Đôi mày của Từ Đồ Nhiên càng lúc nhíu càng chặt, Cố Thần Phong bên cạnh thấy thế, trong lòng cũng ngầm hiểu được 7 – 8 phần.

Quả nhiên là thế! Quả nhiên đã bị lừa tiền rồi!

- Vậy cậu có bị thiệt hại gì nhiều không? Nếu nghiêm trọng quá thì báo cảnh sát đi! Cậu còn giữ cái APP bị lừa không?

Cố Thần Phong liên tục hỏi.

- Cậu có muốn tới Cục cảnh sát luôn không? Tôi đi với cậu. . . Đúng rồi, còn giữ lịch sử trò chuyện với thằng đó không? Cả lịch sử chuyển khoản nữa? Đó đều là bằng chứng đấy!

Từ Đồ Nhiên chậm rãi lắc đầu rồi đột nhiên ngước mắt lên.

- Xin lỗi, tôi còn có việc nên về trước nhé.

Cô nói xong thì quay người chạy khỏi chỗ đó, Cố Thần Phong thấy thế thì lại lo lắng hỏi, Từ Đồ Nhiên chỉ khẽ đáp:

- Không sao đâu, không vấn đề gì hết. Chỉ có vài chuyện cần phải quay lại điều tra tí thôi.



Nói xong, cô một mình leo lên chiếc xe máy đậu gần đó, nhanh chóng mất biến khỏi tầm mắt của mọi người.

- Thế này là thế nào?

Cố Tiểu Nhã vốn đang đứng nói chuyện với Tiểu Mễ ở bên cạnh, ai ngờ Từ Đồ Nhiên đột nhiên bỏ chạy nên không khỏi sửng sốt, cô ta lập tức đánh Cố Thần Phong.

- Mày lại làm cái gì rồi hả?

- Em không có, em. . . ừm.

Cố Thần Phong cũng đang bàng hoàng, nhất thời không biết giải thích kiểu gì. Sau một lúc lâu, cậu ta mới mông lung nói:

- Có khi là em đã làm tổn thương trái tim của cậu ấy rồi.

Cố Tiểu Nhã: ?

- Em đã tiết lộ một sự thật tàn khốc ngay trước mặt cậu ấy.

Giọng điệu của Cố Thần Phong trầm xuống.

- Chuyện này đối với cậu ấy mà nói thực sự khó mà chấp nhận nổi.

Cố Tiểu Nhã: ??

- Người yêu online của cậu ấy không phải là con người mà.

Cố Thần Phong không kìm được mà chửi.

- Lừa gạt tình cảm của người khác đã là tồi tệ rồi, thế mà còn lừa tiền nữa chứ!

Cố Tiểu Nhã:???!

Gì vậy, rốt cuộc cô ta đã bỏ lỡ chuyện gì rồi? Rõ ràng chỉ mới đứng sang một bên nói chuyện với Tiểu Mễ trong chốc lát thôi mà?

Cùng lúc này, ở chỗ homestay, Dương Bất Khí đứng ngây người trong thang máy.

Hiện trường gϊếŧ người



Ngoài 4 chữ này ra, anh cũng chẳng biết nên diễn tả tình cảnh trước mặt ra sao.

Thằng nhóc mập lúc nãy hét thực sự quá thảm. Tiếng hét vẫn chưa tiết lộ được thông tin gì. Cùng đường, anh chỉ có thể ‘kích hoạt’ bóng của Từ Đồ Nhiên ở bên cạnh.

Sau đó, anh lại được xem một vụ gϊếŧ thứ không phải người của một con người.

Không thể không nói rằng động tác của Từ Đồ Nhiên cực kỳ lưu loát. Giơ tay chém xuống, khiến đối phương phải im lặng ngay lập tức. Dương Bất Khí nhìn đối phương hóa thành tro tàn nhưng trong lòng lại không khỏi có chút tò mò.

Rõ ràng nhóc mập này là một tồn tại không phải người nhưng đang cố gắng giả làm con người. Đến cả anh cũng chỉ mới xác định được thân phận của nó sau khi tiếp xúc với ảo ảnh, tức là cũng đã mượn nhờ năng lực của của Con Mắt Hồi Tưởng; nếu trong tình cảnh lúc ấy, có ‘Vực’ giúp che giấu thì chắc chắn khó phân biệt hơn rất nhiều.

Vậy rốt cuộc tại sao Từ Đồ Nhiên lại làm được chứ?

Bị sự tò mò trong lòng thúc đẩy, Dương Bất Khí lại chạm vào các cái bóng có liên quan khác. Chạy tới chạy lui trong thang máy mấy lần, cuối cùng anh đi theo Từ Đồ Nhiên xuống tầng hầm, bấy giờ mới từ từ hiểu được nguyên do.

[. . . Chẳng phải là trên thẻ sự kiện đã viết rồi hay sao? Không được chia sẻ những thứ mình nhìn thấy với người khác. Nếu nói ra thì chắc chắn người cuối cùng rời khỏi phòng sẽ có chuyện. . .]

[Chỉ có tôi mới cảm nhận được chuyện này. Lúc tôi nhắc tới việc này với con người, sau gáy sẽ lạnh toát. . . Nhưng khi nói chuyện với ác quỷ thì hoàn toàn không có cảm giác gì cả. . .]

[Cách này là bách phát bách trúng, dùng siêu ổn!]

Dương Bất Khí:

- . . .

Anh không biết đám học sinh nghe thấy chuyện này cảm thấy thế nào, nhưng anh nghe xong lại thấy hơi vi diệu.

Còn tâm trạng của đồng nghiệp hóng chuyện bên cạnh thì tóm gọn trong hai từ, vui vẻ. Chỉ nghe gã thành thật nói:

- Cô em này, con mẹ nó, đúng là một người tài.

Dương Bất Khí:

- . . .

Đúng vậy, quá tài rồi. Kiểu chơi lớn tự hủy thế này, người bình thường ai dám chơi chứ?