Chương 11: Ma Nữ Bị Đánh

Yết hầu Cố Thần Phong khẽ nhấp nhô, dùng âm lượng chỉ có 3 nam sinh nghe được nói:

- Nếu lát nữa có gì cần thì tôi sẽ lao ra.

Lớp trưởng kinh ngạc:

- Cậu tính làm gì? Vật lộn với nó à?

- Không phải.

Cố Thần Phong nói.

- Chẳng phải nó thích người có thành tích kém hay sao? Lúc thi đại học, tôi viết văn bị lạc đề, lúc làm toán thì có hai bài không giải được, điểm chắc là thấp nhất trong nhóm mình.

Lớp trưởng:

- . . .

Không phải đâu, tôi nghĩ thành tích kém mà nó nói không phải ý này đâu, thật đấy.

Đầu của cậu ta lại bắt đầu nhức nhức, vừa định khuyên Cố Thần Phong đừng đi thì lại nghe lớp phó thể thao run rẩy nói:

- Điểm mà các cậu nói có tính điểm cộng thêm môn năng khiếu thể dục không?

Nếu không cộng thì chưa chắc gì cậu ta giỏi hơn Cố Thần Phong.

Lớp trưởng:

- . . .

Ét o ét. Mịa, có khi chưa bị ma nữ xử lí, cậu sẽ bị suy nghĩ của đám bạn này làm cho đứt dây thần kinh não nữa.

Nhưng lúc này đây, một loạt tiếng ‘xoạt xoạt xoạt xoạt’ vang lên. Mười mấy lá bùa trên tủ liên tiếp bị bóc ra, rơi xuống đất!

Tốc độ này rõ ràng đã khiến tất cả những người trốn dưới gầm giường kinh hãi.

Ba nam sinh lập tức ngậm miệng lại, hạ thấp cơ thể, hồi hộp nhìn về phía tủ.

Những lá bùa lần lượt bị bóc ra, theo đó là tiếng xích sắt nặng nề rơi xuống.

Cuối cùng cửa tủ cũng đã được mở ra hết.

Đúng lúc này, trong ánh mắt hoảng hốt của đám Cố Thần Phong, hai cánh cửa gỉ sét như đôi cánh của thần chết kia đột nhiên bật mở ra hai bên.

Sau đó thì đóng sầm lại.

Cửa đóng quá nhanh, ma nữ kia còn chút kịp rút tay ra nên bị cửa kẹp trúng.

. . . Không biết có phải họ nghe nhầm không mà hình như trong tủ đang vang lên một tiếng chửi thề thì phải.



Thế này, thế này là sao? Kết thúc rồi ư?

Mọi người sững sờ.

Nhưng ngay sau đó họ đã phát hiện là mình cả nghĩ rồi.

Vài giây sau, cửa tủ lại mở lần nữa.

Bàn tay của con ma nữ kia nện mạnh xuống nền đất.

Đầu tiên là bàn tay, sau đó là khuỷu tay, bả vai khô cứng. . . Một mớ tóc ướt sũng rủ xuống, tỏa ra một mùi tanh nồng nặc.

Cả người Cố Thần Phong cứng đờ, bỗng cảm thấy họ đã quá ngây thơ. Trốn dưới giường có thật sự là kế hay không đây? Lỡ ma nữ đột nhiên cúi người xuống thì sao?

Cậu ta nghĩ tới cảnh tượng đó, sau lưng đã lạnh toát.

Nhưng vào lúc này.

Bàn tay của con ma kia đang nện mạnh trên đất đột nhiên bay lên. . . Không, không chỉ có bàn tay thôi.

Cả người của ma nữ cũng đang bay lên. Nó thật vất vả mới leo ra khỏi tủ, rồi lại dùng một tư thế ngửa mặt ra sau rất quỷ dị, đặc biệt để bay về lại trong tủ.

Của tủ lại đóng sầm lại, tựa như chưa hề có gì xảy ra.

Cố Thần Phong:

- . . .?

Vì tầm nhìn hạn chế nên cậu ta không thấy được cảnh tượng hoàn chỉnh, chỉ vô thức thốt lên:

- Chuyện gì thế này?

Lớp trưởng mờ mịt lắc đầu, lớp phó thể thao bên cạnh cũng mở miệng nói với giọng không xác định:

- Hình như. . . Hình như là bị đánh ấy?

Cố Thần Phong:

- . . . Hả?

- Tôi thấy giống như thế. Hơn nữa còn là bị trúng đá cao vào giữa cằm nữa. . . Kiểu Front Kick ấy, cậu có hiểu không?

Lớp phó thể thao nói xong còn rướn cổ lên nhìn ra ngoài.

Lớp trưởng giật mình, vội kéo cậu ta về:

- Đừng có nhìn, coi chừng cô ta bò ra nữa đấy!



Cố Thần Phong bình tĩnh nhìn lại, phát hiện quả nhiên là cửa tủ lại mở ra, bàn tay xám xanh kia lại đập xuống sàn nhà.

Đầu tiên là tay, sau đó là cánh tay, tóc. . .

Lần này, ma nữ chưa kịp lộ ra bả vai đã ngã ngửa ra sau, rơi vào lại tủ.

Trong tủ vang lên một tiếng bịch.

Hai cánh cửa đóng lại thêm một lần nữa.

Đám học sinh:

- . . .

- Có chuyện gì vậy?

Lớp phó học tập không kìm được mà dịch tới, lớp trưởng bèn nhường chỗ cho cô ta.

Lớp phó học tập vừa định nằm xuống đã thấy bàn tay xám xanh kia lại chạm xuống đất.

Lần đầu tiên thấy thứ này, cô ta hít một hơi thật sau, 1 giây sau đã thấy bàn tay kia bị kéo lên.

Từ tay tới cơ thể, ma nữ lại ngã vào tủ lần nữa.

Lớp phó học tập:

- . . .

Hơi lạnh mà cô ta vừa hít vào như bị nghẹn trong khí quản, nhất thời không biết nên thở ra hay hít tiếp nữa.

- Chuyện. . . gì thế này?

Sau một lúc im lặng, cô ta không nhịn được mở miệng hỏi Cố Thần Phong.

Lớp trưởng sao chép lại y hệt câu nói của lớp phó thể thao, giọng nói chắc nịch:

- Hình như là ma nữ bị người ta đánh ấy.

Lớp phó học tập ngơ luôn:

- Hả! . . . Bị đánh ư? Ai bị đánh? Bị ai đánh chứ?

Lớp trưởng lại gằn giọng:

- Không biết, không nhìn thấy.

Lớp phó học tập:

- . . .