Chương 7: "Hoa hồng"

Edit: Chin

"Chạy cái gì?"

"..."

Vừa nghe thấy giọng nam bên tai khan khàn trầm thấp này, trái tim đang muốn nhảy ra khỏi cổ họng của Thì Dược liền trở về chỗ cũ. Cô thậm chí chưa từng suy nghĩ không khỏi có cảm giacs an toàn như vậy.

Thì Dược lấy tay nắm lấy cánh tay đang vòng lấy cô, quần áo mùa hè hơi mỏng lộ ra một chút xúc cảm.

Ánh mắt Thích Thần khẽ nhúc nhích xuống, rũ mắt xuống nhìn.

Đầu ngon tay của cô gái ôm cánh tay anh vô thức giữ chặt, hoảng hốt quay đầu nhìn lại hướng ban đầu.

"Thích Thần em vừa mới ở phòng học gặp....A các cô ấy đuổi tới!"

Thì Dược nhìn thấy mấy nữ sinh đuổi theo, không hề nghĩ ngợi trực tiếp về phía sau, trốn sau lưng nam sinh.

Thuận tay đem Tôn Tiểu Ngữ còn đang trong mộng kéo về phía sau của mình.

Thấy nữ sinh mang khuyên tai dẫn đầu một nhóm người dừng lại, ánh mắt không thiện cảm nhìn về phía ba người.

Thích Thần hơi nghiêng đè ánh mắt xuống, nắm chặt cánh tay của cô gái đang cẩn thận từng li từng tí bên cạnh anh đang thò đầu ra.

Nhìn thấy bộ dáng của cô gái đang giấu sau lưng mình xù lông lên, khuôn mặt tuấn tú bên trên của nam sinh hờ hửng, môi mỏng hơi nhấc lên.

Anh nâng tay phải lên, đem tay đặt nhẹ lên đầu của cô gái đang nhô ra.

"Trốn trở về đi."

Cảm giác trên đỉnh đầu Thì Dược giống như mơ, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Anh, anh sờ đầu em làm cái gì?" Chờ cô kịp phản ứng, giận: "Anh trước đừng có quản em, anh nên quản các cô ấy...Các cô ấy hẳng định vì anh mà đến, anh nên cẩn thận với các cô ấy, đừng để các cô ấy đến tìm em..."

Nói đến âm cuối, Thì Dược nhìn về phía đối diện, thì thấy ánh mắt nữ sinh cấm đầu nhìn cô càng thêm hung ác.

Thì Dược: "..."

Thật đáng sợ.

Biết tiểu cô nương không chịu được đùa giỡn, Thích Thần kiềm chế cảm xúc kéo ánh mắt về.

Con ngươi màu nâu đậm nhìn về phía mấy nữ sinh kia trong nháy mắt, xóa sạch hết tất cả nhu hòa, thay vào đó là cảm xúc hờ hững như băng.

Anh không ngờ mà nhìn mấy nữ sinh đã là cho tiểu cô nương của anh bị kinh sợ, lạnh giogj hỏi một câu:

"Có việc?"

"..."

Nữ sinh cằm đầu mang khuyên tai hung hăng cắn răng, nặn ra nụ cười: "Thích Thần, mình tên là Vũ Kỳ, mọi người trong trường biết mình đều gọi mình là Kỳ tỷ...Cậu hẳn là đã nghe qua mình rồi?"

"Không biết." Thích Thần không kiên nhân mà nhíu mi: "Nói đi có việc gì."

Thì Dược nghe xong tên cũng là một mặt ngây thơ, chỉ duy nhất sắc mặt của Tôn Tiểu Ngữ thay đổi, nhỏ giọng thì thầm bên tai Thì Dược mấy câu.

Sau khi Thì Dược nghe xong nhíu mày lại, đưa tay kéo Thích Thần.

Thích Thần bên cạnh trở lại: "...Hả?"

Giọng nói nửa câm nghe thấu xương người.

Thì Dược lại không hề hay biết, chỉ nhón chân lên hướng đến bên tai của người này.

Chỉ tiếc thần cao chênh lệch quá lớn, Thích Thần lại cố ý không chịu xoay người, Thì Dược chân tạo hình múa ba lê cũng không với tới lỗ tai của người kia.

Cô buồn bực liếc Thích Thần một chút.

Thanh âm Thích Thần cười nhẹ, rốt cục cũng cuối người xuống,

Thì Dược đạt được, cuống quýt thấp giọng mở miệng: "Tiểu Ngữ nói Kỳ tỷ này trong trường nổi danh là học sinh xấu, thường xuyên đem theo một bang học sinh đánh nhau, nếu như chọc cô ta chính là chọc phiền toái lớn...Học kỳ trước các cô ấy đã đem một nam sinh đánh tới chuyển trường."

Nghe xong toàn bộ quá trình, Thích Thần ngáp, chỉ buông thõng ánh mắt đem tất cả thần sắc biến hóa chút điểm không lọt của cô gái thu hết vào mắt.

Từ hướng của bọn người Quách Vũ Kỳ nhìn sang, sườn mặt nam sinh bên cạnh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cặp mắt đào hoa nửa vểnh lên rủ xuống, lại mang theo nhìn người ngoài ai cũng không có ôn nhu.

Quách vũ kỳ sắc mặt lạnh lẽo: "Mình còn đang nói chuyện với cậu."

Vừa báo cáo xong Thì Dược sợ sợ rụt trở về.

Thích Thần lúc này mới giương mắt, "Cho nên." Giọng điệu vẫn lãnh đạm như cũ.

Quách Vũ Kỳ giận quá mà cười.

Cô ta dứt khoát trực tiếp tiến lên một bước, tương đối cái tuổi này trên mặt có lớp trang điểm dày, lộ ra một loại khinh miệt mà cảm xúc kiêu căng.

Cô ta vừa nhấc cằm, đánh một loạt lỗ tai trên lỗ tai ba cái khuyên tai sáng long lanh ——

"Mình nghĩ để cậu làm bạn trai mình."

Thì Dược: "...??"

Cô cũng không muốn chị dâu hung ác như thế này đâu.

Không chỉ có Thì Dược ngây ngẩn cả người, bên cạnh cầu thang bên ngoài còn có các học sinh xem nháo nhiệt, lúc này nghe Quách Vũ Kỳ, tất cả đều trầm mặc.

Yên tĩnh qua đi, có người ồn ào giống như huýt sáo thổi lên ——

"Kỳ tỷ, cậu không phải trước sau như một đều xem thường những học sih tốt sao?"

"Đúng nha, điều này cũng chính là đãi ngộ khác biệt đi."

"Xem ra dáng dấp thật đẹp chính là có ưu thế a?"

"Cái kia gọi đàn em Thích, cậu nhanh đáp ứng Kỳ tỷ đi, chớ tự tìm khổ ăn a."

"..."

Thích Thần lại nhắm mắt xuống, cảm xúc lạnh đạm ấp ủ ở đáy mắt.

Bắt quá trước khi anh mở miệng, thì có một giọng nói do dự vang lên trước một bước ——

"Nếu như cậu ấy không chịu... Sẽ như thế nào?"

Quách Vũ Kỳ trừng mắt mà nhìn Thì Dược một cái, cười lạnh nói.

"Không chịu?" Cô ta quay đầu trở lại, hỏi các nữ sinh cà lơ phất phơ đằng sau lưng mình: "Các người nói xem, tôi sẽ như thế nào?"

Mấy nữ sinh cười vang đứng lên, giọng điệu không có thiện cảm nói: "Đương nhiên là "Giáo dục" đến khi cậu ta chịu... Hoặc là để chính cậu ta nghỉ học?"

Thì Dược nghe xong con mắt mở to, lấy lại tinh thần liền vội vươn tay túm túm quần áo Thích Thần, thấp giọng.

"Nếu không... Anh liền đáp ứng trước một chút? Chờ hôm nay về nhà, em tìm tiểu thư Quan Tuệ giúp anh giải quyết."

Thích Thần tức cười, đưa tay chống lên tránThì Dược đem cô gái về sau một chút.

Anh cúi người xuống, ra hiệu xuống lối ra dưới lầu, "Nhanh lên lớp, các em đi trước đi."

Thì Dược do dự: "Chính anh... Không có vấn đề sao?"

"Cho dù có, em giúp được một tay sao?"

"..."

Trầm mặc hai giây, Thì Dược thành thật lắc đầu.

Thích Thần nở nụ cười, "Đi thôi... .Con thỏ ngốc."

Thì Dược: "... ? ?"

Cô như thế bất kể nguy hiểm giúp anh nghĩ kế, anh lại còn nói mình là con thỏ ngốc??

Thì Dược tức giận không nhẹ, lặng lẽ liếc Thích Thần một chút, giữ chặt Tôn Tiểu Ngữ liền chạy xuống lầu.

Nhìn thấy thân ảnh của cô gái biến mắt từ phía dưới cầu thang, Thích Thần thu tầm mắt lại, nghiêng người sang.

Ngũ quan tuấn mỹ ở giữa điểm này cảm xúc cùng nhau tản ra.

Ánh mắt anh lạnh như băng nhìn Quách Vũ Kỳ."... Cô về sau cách xa cô ấy ra một chút."

Quách vũ kỳ làm sao cũng không nghĩ tới, Thích Thần quay tới sau câu nói đầu tiên lại là bảo vệ nữ sinh kia.

Cô ta tức giận đến cắn răng, "Làm sao? Thì Dược này là bạn gái của cậu? Cái kia đơn giản, mình trước hết chính là để cho cô ta nghỉ học trước."

Giọng nói Thích Thần âm trầm xuống, "Cô là cảm thấy tôi không động đến nữ sinh?"

Đối đầu với con ngươi màu đen của nam sinh kia, sắc mặt của Quách Kỳ Vũ thay đổi, chỉ là cảm thấy bị người này nhìn chằm chằm giống như là bị một con rắn độc cắn một cái.

Cô ta cười lớn: "Vậy cậu cũng không cho là mình ở tam trung chờ đợi ba năm, chỉ có thể ở bên trên mấy người như vậy sao?"

Vẻ mặt Thích Thần hờ hững nhìn xuống cô ta.

Gần như suýt chút nữa Quách Vũ Kỳ không duy trì được nụ cười của mình nữa, cô ta liền nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc của nam sinh.

"Sau khi tan học, tôi ở phòng học chờ cô."

Ánh mắt Quách Vũ Kỳ vui mừng, cô ta coi đây là Thích Thần nhượng bộ, nhưng mà một giây sau đã thấy nam sinh quay người xuống lầu, giọng nói băng lãnh âm cuối rơi xuống sau lưng:

"Cô có thể gọi đem người đến. Bằng không thì ngày hôm nay không bảo vệ được cô, sau này bọn hắn cũng không thể."

"... Thích, Thần!"

**

Thích Thần sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người, lấy điện thoại đang rung từ trong túi quần ra.

Thấy người gọi đến là"Markrine"

Dừng lại hai giây, Thích Thần vẫn bắt máy.

Đối diện vang lên Mackrine tiếng hô: "Cám ơn trời đất, cậu rốt cục cũng trả lời điện thoại —— tôi còn tưởng rằng cậu xảy ra tình huống gì! Đáp ứng tôi, Chen, lần sau đừng có xuất hiện tình huống mất liên lạc, bằng không thì tôi thật sự sẽ bị cậu dọa sợ."

"Thật có lỗi." Thích Thần thản nhiên nói.

Đối diện Mackrine hiển nhiên đã thành thói anh lãnh đạm như vậy, tiếng cười không bị ảnh hưởng chút nào, "Hành trình cậu tới Trung Quốc thuận lợi rồi sao, Chen? Cậu tìm được "hoa hồng" của cậu chưa?"

"... Tôi đã nói đừng có gọi cô ấy như thế." Thích Thần hơi nhíu mày lại.

"Trời ạ, cũng chỉ khi nào mà nhắc đến tên cô ấy, tôi mới có thể từ trong giọng nói của cậu nghe ra một chút xíu dao động ——Làm thầy phân tích hành động cảu cậu, tôi thật đúng là cảm thấy vô cùng "vinh hạnh"."

"..."

Thích Thần đổi sang cầm điện thoại bên tay phải: "Tôi biết cậu theo dõi cảm xúc của tôi từ xa ——Nếu như cậu thu thập xong tin tức, tôi đây phải tắt điện thoại, chút nữa còn có tiết thể dục."

"Tiết thể dục?" Trong giogj nói của Mackrine tiếng cười giảm đi, giọng điệu không ự chủ nghiêm túc lên: "Cậu vừa mới về nước, còn cần thời gian thích ứng, tôi không đề nghị cậu sớm như vậy liền tiếp xúc với vận động."

"Tôi sẽ chú ý."

"Chen, tôi biết cậu muốn hòa nhập với sinh hoạt bình thường, nhưng cậu cần phải từ từ. Thích ứng trị liệu so với thời gian dự tính trị liệu trả nên dài, cậu đã đợi nhiều năm như vậy,"Hoa hồng" của cậu, a thật có lỗi —— nhưng tức là vì cô gái của cậu, cậu cũng phải học được khống chế."

"..." Thích Thần nắm điện thoại di động đốt ngón tay cũng hơi trắng bệch, qua rất lâu sau đó, mi mắt anh mới rủ xuống.

Trong con ngươi màu nâu các loại cảm xúc bị ép đến chỗ sâu nhất, "Tám năm đều đến đây... Tôi biết nên làm như thế nào."

Mackrine nhẹ nhàng thở ra, ngoài miệng lại trò đùa: "Chỉ mong lý trí của ngươi cậu cùng nhận biết khi đối mặt với cô gái lúc nhỏ của cậu đều khoẻ mạnh. Sau đó để cho tôi xác nhận một chút —— tôi cho cậu mở hổ trợ trị liệu bằng thuốc, cậu có theo lời dặn của bác sĩ uống thuốc không?"

"..."

"... Hắc, Chen. " Mackrine không cười được, chau mày: "Cậu cũng đừng nói đùa tôi —— đừng nói cho tôi là cậu về nước sau đó đều không có uống thuốc!"

Thích Thần trầm mặc xuống, ở điện thoại đối diện người đàn ông nói tiếng anh càng thêm tăng tốc, giọng điệu cũng dần dần có chút táo bạo sau khi đứng lên, hắn mở miệng vượt trên âm thanh đối phương.

"Tôi có "Dược" của chính mình, Mackrine."

"..."

"Cô ấy với tôi mà nói, bất luận so với thuốc gì đều hữu hiệu."

Sau khi Trầm mặc hồi lâu, điện thoại đối diện Mackrine rốt cục thỏa hiệp: "Tốt a, tôi tạm thời tin tưởng cậu lần này. Lúc tháng mười tôi sẽ có một hội thảo tại Trung Quốc, đến lúc đó tôi cần muốn đích thân xác nhận tình trạng của cậu---- -- -- sáng có vấn đề, tôi yêu cầu cậu lập tức dựa theo hiệp nghị trước đó cùng tôi về nước trị liệu, cậu đồng ý không?"

"..."

Thích Thần nhìn về phía bên ngoài của sổ.

Bầu trời xanh thẩm, muôn vàng mây sợi thô.

Mỗi một đóa đều giống bộ dáng người.

Sau một lúc lâu.

Đã lên lớp lại không có người bên cạnh hành lang bên trên, anh thu hồi mắt, môi mỏng khẽ nhúc nhích.

"... Được."

**

Chậm trễ mấy phút đồng hồ này, thời gian chuông vào học qua lâu rồi, Thích Thần lại xuống lâu liền càng là không nhanh không chậm.

Chỉ là sau khi xuống câu thang cuối cùng, thân hình Thích Thần dừng lại.

Nhìn thấy cô gái bất an đi qua đi lại lối ra, Thích Thần giật mình đứng nguyên tại chỗ.

Thẳng đến khi Thì Dược ngẩn đẩu lên nhìn sang, sau lo lắng ánh mắt vui mừng mới kéo ý thức của anh trở lại.

Thích Thần đi xuống mấy bậc thang cuối cùng: "Làm sao không đi học?"

Thì Dược lo lắng trên dưới đánh giá nam sinh một lần, sau đó lại nhìn xem phía sau anh, xác định không ai đang đuổi, cô nhẹ nhàng thở ra.

"Em sợ các cô ấy đối với anh làm cái gì a... Anh lại một mực không có ra."

Cô giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó thống khổ thấp giọng nói: "Xong đời... Đến trễ năm phút đồng hồ, giáo viên thể dục nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Anh..." Thì Dược tựa hồ nghĩ hỏi chút gì, nhưng do dự một chút, cuối cùng vẫn là đổi chủ đề, "Nếu như không có vấn đề, vậy chúng ta liền nhanh đi lên lớp a? Lớp chúng ta bên trong giáo viên thể dục thế nhưng là rất nghiêm khắc."

"Năm phút đồng hồ cũng là đến trễ, mười phút đồng hồ cũng là đến trễ, em gấp cái gì?"

Thích Thần đi đến bên cạnh cô gái, bước chân dừng lại, nghiêng mắt từ trên cao nhìn xuống cô.

Trong con ngươi màu nâu nhàn nhạt, giống như tạo lên một loại gợn sóng nào đó, giống như cười mà không phải cười.

"Đi trễ, sẽ phạt em nhảy thỏ sao?"

Nói xong, khóe môi anh rất nhẹ vểnh lên xuống, trước một bước mở chân dài đi ra ngoài.

Thì Dược: "..."

Sửng sốt hai giây cô mới phản ứng được, tức giận đuổi theo, "Thích Thần anh quá đáng!"

"—— "Thích Thần" ?"

"..."

"Nói lại một lần nữa."

"... ... Ca ca."

"Ngoan, con thỏ."

"..."

----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thì Dược: ... Anh mới là con thỏ, cả nhà anh đều con thỏ!