Chương 6: "Tai họa"

Edit: Chin

Khi Thì Dược bất an đi theo sau lưng chủ nhiệm lớp trở về, vừa vào cửa đã cảm thấy có chút kỳ quái.

——

Yên tĩnh. Thật sự là quá yên tĩnh.

Không giống như trong tưởng tượng của cô làm ồn thậm chí là đánh nhau, trong phòng học lớp 11 ban 7 im lặng giống như dang ở trong tiết học——rõ ràng từ ngoài hành lang truyền về từ âm thanh của các lớp khác làm ồn rất rõ ràng cho thấy hiện tại vẫn đang là giờ nghỉ trưa.

Vốn khuôn mặt giận dữ chủ nhiệm lớp đều có chút ngoài ý muốn, ông nhíu mày nhìn Thì Dược một chút, cơ hồ muốn hoài nghi Thì Dược có phải là tìm ông báo sai tình huống không.

Có thể nghĩ nghĩ ông liền trực tiếp gạt bỏ khả năng này —— Thì Dược xưa nay là một học sinh thuộc loại nhu thuận nhất trong lớp, huống chi loại chuyện này cô cũng không cần thiết nói láo.

Nghĩ như vậy, sắc mặt chủ nhiệm lớp trầm xuống, quay đầu nhìn về phía toàn lớp đang câm như hến.

"Vương Kỳ Phong, Chu Phòng Vũ, hai người cùng tôi đi ra ngoài!"

"..."

Hai nam sinh bị điểm tên ỉu xìu đạp đầu đứng lên, đi đến trước phòng học.

Chủ nhiệm lớp quay người đi ra, hai người theo sau.

Khi đi qua bên cạnh Thì Dược, ánh mắt của Chu Phòng Vũ không mấy thiện cảm nhìn về phía cô.

Chỉ bất quá cậu ta vừa há miệng nghĩ muốn nói chuyện, đột nhiên giống là nhớ tới đến cái gì, trên mặt lộ ra vài điểm cảm xúc lo lắng.

Cuối cùng cậu ta vẫn là không nói một lời rời đi.

Thì Dược có chút không nghĩ ra.

Cô do dự một chút, vẫn là không lo nổi suy nghĩ nhiều, chạy chậm trở về bàn của mình.

"Anh trai" cô hoàn toàn không chút tổn hại, cũng không thiếu cánh tay cũng không thiếu chân ngồi ở đằng kia.

Khuôn mặt dễ nhìn kia cũng chẳng có hai khối tím xanh gì.

Thì Dược thở phào một hơi.

Chỉ là nổi lo kia đến cùng vẫn chưa được thả lỏng, nam sinh ngồi ở đằng kia nhấc mắt lên, con ngươi màu đen kia khiến cho Thì Dược nghẹn lại, thiếu chút nữa đã bị xốc hông.

Mắt hạnh xinh đẹp có chút trợn tròn, bộ dáng hoảng sợ.

"...Sợ cái gì?"

Ánh mắt Thích Thần lóe lên nhìn cô.

Thì Dược lắc đầu cực nhanh: "Em không có." Chỉ tiếc sức lực không đủ.

Thích Thần không cùng cô tranh luận, ánh mắt nhìn xuống hỏi: "Cái ly đâu?"

Thì Dược ngẩn ngơ, vô ý thức quay đầu nhìn về phía mấy hàng phía sau —— Bàn Tôn Tiểu Ngữ trống không, người không ở đó, cái ly đương nhiên cũng không ở đó.

Trong lòng Thì Dược lập tức phát khổ: Cô thật sự rất vất vả mới lấy dung khí để Thích Thần cho cô ra ngoài.

Chẳng lẽ đến tiết sau phải làm một lần nữa?

Thích Thần nhìn thấy bộ dáng ngây người kia của cô gái đã cảm thấy tim ngứa ngấy, đáy mắt cảm xúc lộn mấy vòng, cuối cùng vẫn là đè ép trở về.

Anh từ trong ba lô lấy ra một ly nước màu xanh đậm, thân ly mới tinh, nhìn giống như là chưa từng được sử dụng tới.

"Em đi vào đi."

Nói xong, anh đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng học.

"Hả?..."

Thì Dược mờ mịt mà nhìn theo bóng lưng của đối phương.

Bất quá khi xác định Thích Thần đi đường không khập khiễng, chứng minh sau đó không bị khi dễ, Thì Dược hoàn toàn có thể bỏ xuống nỗi lo đang treo trong người.

——

Nếu không đưa tới "kinh hỉ" ngày đầu tiên đã bị khi dễ, người mẹ vĩ đại tiểu thư Quan Tuệ đại khái cùng cô đoạn tuyệt quan hệ mẹ con đi.

Haiz...Có anh trai thật phiền toái.

Thì Dược một bên nghĩ như vậy, một bên vẫn hướng tới chỗ của mình mà đi tới.

Còn chưa kịp ngồi xuống, cô liền phát hiện hai ánh mắt ngồi cùng bàn sau lưng nhìn cô khá là quái dị.

Thì Dược: "... ?"

Thì Dược: "Có vấn đề gì không?"

Hai người cùng bàn nhìn nhau một cái, một người trong đó cười lên có chút cứng ngắt, mở miệng hỏi: "Thì Dược, cậu với bạn học mới...Có quen biết sao?"

Thì Dược sửng sốt một chút, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là là vừa rồi mình và Thích Thần nói chuyện làm cho đối phương dâng lên lòng nghi ngờ.

Cô cười một tiếng: "Cậu ấy tên là Thích Thần, lão sư số học đã giới thiệu qua, cậu không biết sao?"

Nam sinh bàn sau gãi ót: "Không phải ý tứ này, chính là ——"

Đối phương đang nói líu lo thì dừng lại.

Thì Dược: "... Chính là cái gì?"

"Không có gì không có gì." Người kia liền vội vàng cúi đầu.

Thì Dược càng mơ hồ, không chờ cô suy nghĩ lại nguyên nhân quái dị phía sau, liền cảm thấy ánh sáng đột nhiên bị cản đi một nửa.

Thì Dược quay đầu trở lại.

Một ly nước màu xanh đậm cùng kiểu với cốc nước màu xanh nhạt của cô được đặt trên bàn trước mặt cô.

Những ngón tay trên thân ly thon dài, đốt ngón tay rõ ràng mà tạo cảm giác xinh đẹp.

Thì Dược theo cái tay nhìn lên.

Mà Thích Thần bên cạnh cô đã ngồi xuống.

Giống như là cảm giác được ánh mắt của cô, ánh mắt của người kia cũng không nhìn về phía bên này, liền thu tay về.

Giọng nói có chút lãnh đạm.

"Ly nước mói, chưa dùng qua bao giờ."

Nghĩ nghĩ anh lại nói thêm một câu: "Nước khá nóng."

Thì Dược: "..."

Thì Dược: "Ồ."

Cô chậm rãi đem cái ly cầm vào lòng bàn tay, nước từ trong ly tỏa ra một chút ấm áp, sau đó Thì Dược nghiêng đầu.

Người kia nhìn không thấy bên này, cô không còn dùng sức nhịn, bỏ mặc khóe miệng cong lên.

Cảm giác có anh trai...

Giống như cũng không quá hỏng bét?

**

Một ngày vô dụng, học sinh mới chuyển trường đến lớp 11 ban 7, cũng bởi vì không tìm ra được nửa điểm tì vết trên khuông mặt tuấn tú kia như vĩnh viễn không có biểu tình gì được truyền hết cả trường học.

Cửa trước và cửa sau của phòng học ban 7 sau giờ dạy học bên trong chẳng những các nữ sinh tụ tập, thậm chí còn hấp dẫn hai học tỷ lớp mười hai đến đây "thị sát", Thì Dược liền hiểu, mình cối cùng cũng đánh giá thấp gương mặt đầy sát thương của anh trai lạ lẫm này.

Ôm ly nước nóng trở về, Thì Dược tốn sức nói: "Tôi là học sinh ban 7, phiền nhường đường một chút." Lúc này mới thuận lợi chen chút đi vào phòng học.

Mắt thấy khoảng cách trước cửa phòng học chỉ có cách xa một bước, Thì Dược lại bị người kéo lại.

"Bạn học. " Cô bị một tiểu cô nương khuôn mặt hồng hồng giữ lại, trong tay nắm vuốt một hộp Ferrero sô cô la đóng gói tinh xảo, "Cậu có thể giúp tôi đem cái này, tặng cho học sinh mới chuyển trường lớp cậu tê Thích Thần không?"

"..."

Thì Dược lưu luyến không rời nhìn thoáng qua cái hộp này liền biết Ferrero ăn rất ngon, vô cùng thống khổ cưỡng bách mình lắc đầu.

"Không phải là tôi không giúp cậu, bạn học, cậu ấy rất hung dữ —— những vật này cho cậu ấy cũng có thể bị ném đi, lãng phí, cho nên đừng cho cậu ấy, đồ ngọt là đáng giá nên chân quý đối đãi!"

Tiểu cô nương: "... ..."

Cẩn thận mà đưa cái lễ quà tặng, như thế nào mà gặp phải người bệnh tâm thần rồi?

Thì Dược nói xong, vừa thống khổ nhìn Ferrero một chút, mới lưu luyến không rời tiến vào phòng học.

Trở lại trước chỗ ngồi, cách còn có mấy bước, Thì Dược đã nhìn thấy mặt bàn hai người bạn học kia trống rỗng.

Thì Dược không khỏi cảm thấy đau lòng ——điều này rõ ràng trước khi đi cô còn thấy những món quà ngọt đó, nhất định là bị người anh trai không biết trân quý mà ném xuống.

Mình đáng thương nên bị tiểu thư Quan Tuệ cấm ăn đồ ngọt, ở đây lại có người phung phí của trời.

Quả nhiên thiên vị không một chút sợ hãi.

Trong lòng đau đớn kịch liệt như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn khó có được bình tĩnh của Thì Dược không chút biểu tình đứng bên cạnh chỗ ngồi của Thích Thần.

"..."

Cảm giác được có người đứng bên cạnh, Thích Thần nghĩ lại có người đến đưa "thư",vừa không kiên nhẫn vừa nhấc mắt lên, liền nhìn thấy tiểu cô nương ôm ly nước màu lam nhạt đứng bên cạnh bàn.

Một mặt oán giận.

Nhìn thấy bộ dáng căng thẳng đều nhăn mi tâm của cô gái, một chút lo lắng trong lòng Thích Thần đều quét sạch sành sanh.

Anh đứng lên, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt thăm dò và bóng dáng đi cà nhắc trước phòng học chỉ chăm chú nhìn xem cô gái chậm rãi đi vào.

Sau khi ngồi xuống, Thì Dược muốn nói rồi lại thôi mấy lần, rốt cục thừa dịp không ai chú ý tìm một cơ hội để mở miệng.

"Thích Thần, anh không thích đồ ngọt sao?"

"... "Thích Thần.""

Nam sinh híp mắt lại, giọng điệu có chút nguy hiểm lặp lại lần nữa.

Thì Dược nhếch miệng, ủy khuất nhỏ giọng nói: "Anh trai."

Đáy mắt Thích Thần lướt qua ý cười.

Anh thu tầm mắt lại.

"Ừm, không thích."

Mắt Thì Dược sáng lên: "Không thích liền trực tiếp vứt bỏ quá là lãng phí, như vậy không tốt, kỳ thật vẫn nên là đem về nhà xử lý cho phù hợp. Nếu như anh cảm thấy phiền phức, vậy em có thể giúp anh đem về —— "

"Không được."

Không đợi Thì Dược nói xong, Thích Thần liền cự tuyệt.

Vai mỏng của Thì Dược suy sụp: "Vì sao vậy..."

"..." Mắt Thích Thần nhìn cô ở bên cạnh, ánh mắt nhìn xuống một mảng đỏ bừng bên miệng cô gái, ánh mắt hơi âm trầm: "Răng em không đau sao?"

"——!"

Thì Dược theo bản năng mà che miệng lại, những ngón tay tinh tế khe hở ấp úng, ánh mắt vô tội.

"Làm sao anh biết...Em ăn đồ ngọt sẽ bị đau răng?"

Khóe môi Thích Thần mấp mấy không trả lời câu hỏi, rất nhanh liền đè ép trở về.

Anh quát nhẹ một chút.

"Em có cái gì mà tôi không biết."

Thì Dược: "...??"

Chẳng lẽ Thích Thần chính là người mà tiểu thư Quan Tuệ phái tới làm nội gián sao?

Nghĩ như vậy, Thì Dược chợt cảm thấy con đường phía trước u ám không ánh sáng.

**

Buổi chiều thứ hai là tiết thể dục, tam trung là trọng điểm của tỉnh, thân là tỉnh có trường đại học lớn, lớp học thể dục âm mĩ là một tài nguyên khan hiếm.

Cho dù ở đây có chút chói chang của mùa hè, các bạn học sinh vẫn hưng phần vô cùng, nhìn không kịp vọt tới sân thể dục.

Cách tiết thứ nhất tan học còn một phút, lão sư vật lý bất đắc dĩ bắt đầu thu dọn sách giáo khoa.

"Cho nên những lão sư chúng tôi cũng không nguyện ý tiết thể dục được sắp xếp sau chương trình học, các ngươi cùng hòn đá khe hở bên trong kia giống như một con khỉ, không ngồi yên một chút nào được ——giáo viên thể dục cho các ngươi ngồi ở trên ghế đinh thép sao?"

Học sinh trong lớp đều bị chọc cười vang.

Sau khi cười xong, bọn họ liền giương mắt nhìn lão sư vật lý.

Lão sư vật lý khoác tay: "Đừng hi vọng tôi cho tan học sớm. Tôi cho dù không có giờ lên lớp, cũng phải kéo các ngươi cùng học trong lớp một giây sau cùng, bằng hông bị hiệu trưởng thấy tôi cho tan học sớm, đây chính là làm biếng tiêu cực có biết không?"

"Biết rồi —— "

Các học sinh đem âm điệu kéo dài.

Thì Dược lặng yên không nói chuyện, mày chau mặt ủ mà nhìn mình người ngồi cùng bàn.

——tiếng ồn lớn như vậy, người này cũng ngủ được?

Không biết là thói quen như thế nào, người này mỗi khi ngủ đều quay mặt sang phía của cô. Mặc dù cố ý kiềm chế, Thì Dược vẫn không nhịn được ánh mặt nhìn lên mặt người này.

Quả thật không hổ là người vừa tới ba ngày liền đem nguyên bản giáo thảo đi xuống, hình dáng môi mỏng, sóng mũi cao, trong lúc ngủ mơ vẫn như cũ vểnh cặp mắt đào hoa khóe mắt, đường cong khuông mặt xinh đẹp mà sắc bén.

THÌ Duocự quan sát một hồi lâu, vẫn chauw có thể nhìn từ khoảng cách gần mà nhìn ra một điểm tì vết.

Nếu như nhất định phải chọn chỗ không hoàn mĩ, đại khái chính là gần đây người này bị chênh lệch thời gian ngủ không đủ giấc, khiến cho cặp mắt đào hoa da thịt trắng nõn bên trên phủ nhàn nhạt ô sắc.

Buổi chiều ngày hôm qua quan sát lông mi vẫn dài như vậy, hẳn là trong truyền thuyết có thể nhảy dây đu quay đi?

Thì Dược nghĩ trong lòng.

Một phút đồng hồ sau, âm thanh chói tai của chuông điện thoại đén cùng vẫn đem người đang ngủ đánh thức.

Người bị đánh thức sắc mặt không ngờ, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh đứng lên đi ra ngoài, quanh người tỏa ra khí áp thấp dọa người.

Chờ đến khi anh đi thẳng ra phòng học, ở bên cạnh quan sát một hồi lâu Tôn Tiểu Ngữ mới vỗ ngực đi đến.

"Má ơi....Nam thần chưa tỉnh ngủ có chút dọa người."

Thì Dược bất đắc dic liếc cô ấy một cái.

Tôn Tiểu Ngữ: "Bất quá cậu không tìm hiểu sao?"

Thì Dược: "Tìm hiểu cái gì?"

Tôn Tiểu Ngữ: "Là vì cái gì mà đến xế chiều là nam thần đều đi ngủ nha? Mà lại là học thần chính là tốt, mình nhìn thấy những lão sư kia cũng không có gọi cậu ấy."

Thì Dược: "Bởi vì cậu ấy ngược lại bị chênh lệch thời gian. Anh... Thích Thần là từ Los Angeles trở về, ba giờ chiều về sau đúng lúc ở nước ngoài bắt đầu thời gian ngủ say... Chủ nhiệm lớp bên kia khả năng cũng đã từng đề cập với các lão sư."

"Úc, nguyên nhân là vậy sao. Mình nói sao."

Tôn Tiểu Ngữ cảm khái: "...Bất quá, cậu như thế nào lại trả lời cẩn thận như vậy?"

Động tác trong tay Thì Dược dừng lại.

Cô do dự một chút, mở miệng nói: "Kỳ thật, Thích Thần cậu ấy chính là..."

Lời nói còn chưa dứt, mấy nữ sinh trước cửa phòng học đột nhiên đi vào.

Vừa thấy liền biết ở lớp khác, mà tóc tai quần áo cái gì cũng trái với quy định trường học, thậm chí một trong những người đó còn mang khuyên tai sáng loáng.

Lúc này trong lớp đã không có thừa người nào, mấy nữ sinh này đi tới chân mày cau lại.

Thẳng đến một người trong đó nhìn thấy Thì Dược, ánh mắt vui mừng, chuyển hướng ở giữa nữ sinh mang theo khuyên tai, đưa tay chỉ chỉ bên này.

"Kỳ tỷ, đó chính là nữ sinh ngồi cùng bàn với Thích Thần."

Người này tiếng nói cũng không có che giấu, Thì Dược cũng ngay lập tức cảm thấy trong lời nói toát ra địch ý.

Cô liền do dự bớt đi.

"Cô chính là lúc ——"

Nữ sinh được gọi là "Kỷ tỷ" còn chưa nói xong, liền thấy cô gái nhìn vô hại cực kỳ nhưng cảnh giác giống như con thỏ, nhảy ra khỏi chỗ ngồi còn giữ chặt nữ sinh còn đang choáng váng bên cạnh, nhấc chân liền chạy.

Chờ vài người các cô lấy lại tinh thần hung tợn đuổi theo, hai nữ sinh phía trước đã chạy ra cửa sau.

Thế là ngày đó, trên hành lang của lớp 11 ban 7, đi ngang qua các học sinh nhìn thấy như một trận "Ngươi đuổi theo ta ta trốn" chướng ngại thi đấu.

Toàn bộ hành trình Tôn Tiểu Ngữ bị lôi kéo chạy xuống nửa cầu thang rốt cục mới lấy lại tinh thần ——

"Dược Dược chúng ta chạy đi đâu đây!"

"Sân thể dục! Tìm giáo viên thể dục trong tiết thể dục."

Thì Dược liếc về phía sau lưng nhìn "Đại bộ đội" đang đuổi theo trên lầu, liền tranh thủ thời gian giật mình mà thu hồi tầm mắt.

Chạy bên cạnh cô trong lòng kêu khổ ——

Có anh trai như thế, thật sự là quá tai hại.

Không biết có phải nghe được nội tâm đang thống khổ của cô hay không, vừa mới xuống tầng này, Thì Dược muốn tiếp tục xông về phía trước, bên hông bổng dưng xiết chặt.

Suýt nữa thu lại trọng tâm không được mà ngã sấp xuống thân thể bị người ôm vào trong lòng.

Đỉnh đầu cô có giọng nói khan khan quen thuộc vang lên, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ——

"Chạy cái gì?"

————

Lời của tác giả:

Dược Dược: Anh trai cứu mạng có người đuổi theo em QAQ

Thích Thần: Anh ở bên lề đường, nhặt được một con thỏ, đem em nhét vào túi một bên, ai cũng không cho gặp J