Chương 8

Edit: Cửu

Beta:

Thẩm Nhượng dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự xa lạ ngay trước mặt, tay xoa trán. Trước khi anh cưới Ôn Cẩn, đã từng đến nơi này một lần nhưng kể từ sau khi cưới cô anh không bao giờ bước chân vào căn biệt thự này nữa.

Năm đó, Thường Minh và anh cùng nhau đến tìm Ôn Minh Khải, cả hai đứng bên ngoài biệt thự, Thường Minh hỏi anh, tại sao đêm đó lại ngủ với Ôn Cẩn và vì sao lại muốn cưới cô. Anh không chút do dự nói, đến với Ôn Cẩn là bởi vì đó là lần đầu tiên anh có ham muốn đối với một người phụ nữ, còn cưới Ôn Cẩn là vì công việc.

Nghĩ đến sự việc xảy ra vào năm đó, sắc mặt Thẩm Nhượng hơi ngưng trệ, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, sự khó chịu trong lòng lại bắt đầu hiện lên.

Khi đó tập đoàn Thẩm thị muốn phát triển một lĩnh vực mới, mà Ôn Minh Khải cùng anh và các cộng sự đều là những người đi đầu trong lĩnh vực đấy dù là ở trong hay ngoài nước. Ôn Minh Khải đã chiếm giữ tài nguyên trong nhiều năm, địa vị trong công ty vô cùng vững chắc khiến anh không hề có biện pháp lật đổ.

Nhưng bây giờ Ôn Minh Khải đã lớn tuổi, không còn sự quyết đoán và dũng cảm của tuổi trẻ, ngược lại bắt đầu mềm lòng khi về già.Việc quản lý công ty của ông đã bắt đầu xảy ra nhiều vấn đề khác nhau. Mà con gái duy nhất của Ôn Minh Khải, Ôn Cẩn, người phụ nữ quấn lấy hắn mấy năm, chẳng những không kế thừa được năng lực thương nghiệp của Ôn Minh Khải, mà còn vô cùng ngu ngốc.

Anh có biện pháp làm tan rã nội bộ công ty mà Ôn Minh Khải đã sáng lập trong nhiều năm. Nhưng quá lâu, anh không chờ đợi được. Hơn nữa Tô Yến bên người Ôn Minh Khải là một đối thủ khiến anh phải kiêng kị. Ở tập đoàn Ôn thị, không ít người của anh bên tầng quản lý đều bị Tô Yến phát hiện và cách chức, ngay cả một số việc của tầng quản lí cũng bị anh ta sửa đổi một chút.

Lúc đó, Ôn Cẩn hẹn anh, tìm mọi cách quyến rũ anh. Ban đầu, anh có ý định tính toán lợi dụng cô nhưng không ngờ cô lại tự đưa chính mình đến tận cửa, trùng hợp đêm đó anh giống như bị trúng tà, ham muốn mãnh liệt đến mức làm anh phải khϊếp sợ.

Những chuyện xảy ra sau đó đều không nằm trong kế hoạch dự tính ban đầu của anh, nhưng kết quả lại khiến anh vô cùng hài lòng.

Ánh mắt Thẩm Nhượng tối lại. Anh đối với Ôn Cẩn chỉ có lợi dụng cùng ham muốn thể xác, hiện tại cô chẳng qua là cố tình thờ ơ anh, chơi trò lạt mềm buộc chặt thu hút sự chú ý từ anh.

Vậy tại sao anh lại đến đây? Nếu bây giờ anh đi vào, vừa vặn đúng với mong muốn của Ôn Cẩn, về sau cô lại tiếp tục mỗi ngày đến làm phiền anh.

Thẩm Nhượng không chút do dự xoay người rời đi.

“ Chú Tô Yến, vì sao vừa mới cùng mama nói chuyện chú liền mặt đỏ vậy?”

Giọng nói non nớt vang lên, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bước chân Thẩm Nhượng bỗng dừng lại. Anh vẫn luôn nghiêm khắc với Thẩm Thần, chưa từng nghe qua giọng điệu thoải mái này của cậu. Hơn nữa điều khiến anh để ý chính là nội dung của lời nói.

Trong khu vườn nhỏ của biệt thự, Tô Yến ôm Thẩm Thần, trên mặt có chút ửng đỏ, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, xoa đầu Thẩm Thần nói: “Bởi vì chú hơi nóng.”

Tô Yến trong lòng có chút sững sờ, tay trái hơi nắm chặt. Vừa rồi anh không cẩn thận đυ.ng phải tay Ôn Cẩn. Trắng nõn, ấm áp và mịn màng, cùng với đôi bàn tay thô ráp và mát lạnh của anh hoàn toàn bất đồng, khiến đầu ngón tay anh run lên.

Thẩm Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng của Tô Yến, cảm thấy vô cùng kỳ quái, hiện tại cũng không có nóng, tại sao chú Tô Yến lại cảm thấy nóng?

Cậu xoa đầu chính mình, kỳ quái nói: “Chú Tô Yến, bây giờ lạnh lắm, không nóng chút nào, sao chú lại đỏ mặt?”

Tô Yến còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Thẩm Thần, lại đây.”

Thẩm Thần từ trong l*иg ngực Tô Yến thò đầu ra nhìn, khi nhìn thấy Thẩm Nhượng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu theo phản xạ nhăn lại, ở trong vòng tay Tô Yến giãy giụa vài cái.

Ba ba từng nói vui buồn không nên thể hiện ra mặt, để người khác không thể đoán được suy nghĩ trong lòng mình. Bởi vậy mỗi lần nhìn thấy cậu cười, ba ba sẽ vô cùng tức giận, bắt cậu phải chép thư pháp.

Cậu vô cùng bực bội, cậu cũng đâu có hiểu lời ba ba nói, ba ba tại sao lại không thể chơi với cậu giống như chú Tô Yên ?

Tô Yến xoay người lại, đem Thẩm Thần trong l*иg ngực buông xuống, nói: “Thẩm Nhượng.”

Thẩm Thần cúi đầu bước đến trước mặt Thẩm Nhượng, “Ba ba.” Tại sao mama còn chưa đi ra chứ, ba ba lại muốn mắng cậu.

Sau khi lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Yến một cái, Thẩm Nhượng cúi đầu, “Thẩm Thần, con biết mình sai ở đâu không?”

Thẩm Thần lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt căng thẳng nói: “Con biết rồi. Con xin lỗi ba ba.” Hừ, chờ mama ra đây, con mới không sợ ba!

Nhìn về phía Tô Yến, Thẩm Nhượng cảm thấy vô cùng ghê tởm trước nay chưa từng có. Anh trước kia cũng từng gặp qua Tô Yến, khi đó trong lòng anh còn cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì không thể đem Tô Yến về phe mình.

Trước mắt hiện lên một vài hình ảnh mơ hồ, vậy mà Thẩm Nhượng lại luôn cảm thấy từ lâu đã không có hảo cảm với Tô Yến, thậm chí còn ghét bỏ anh ta.

“Thẩm Thần, con đi về trước.”

Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nhượng, sau đó lại lén nhìn Tô Yến, cậu không dám vi phạm lời Thẩm Nhượng nói, liền nhấc chân vội vàng rời đi. Cậu phải đi về tìm mama!

Bầu không khí giữa hai người có chút kì lạ, Tô Yến cho rằng Thẩm Nhượng nɠɵạı ŧìиɧ, đối với anh không hề có hảo cảm, liền gật đầu muốn rời đi.

“Tô Yến.” Thẩm Nhượng giơ tay ngăn cản anh ta, không mặn không nhạt nói: “Anh thích Ôn Cẩn.”

Tô Yến đã từng ở trong nhà Ôn Cẩn hai năm. Trước kia anh cảm thấy Tô Yến ở mảng kinh doanh là nhân tài hiếm có, là một người thông minh, không có khả năng thích loại phụ nữ chỉ có nhan sắc như Ôn Cẩn. Nhưng chính giờ phút này, anh không thể hiểu được tại sao Tô Yến lại thích Ôn Cẩn.

“Vậy còn anh? Thẩm Nhượng, anh thích Ôn Cẩn sao?” Tô Yến không phủ nhận điều anh nói, anh (TY) nhìn Thẩm Nhượng, sắc mặt luôn dịu dàng giờ đây trở nên âm trầm, “Anh cưới cô ấy, tại sao lại không đối xử tốt với cô ấy?”

Thẩm Nhượng vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên nói, “Tô Yến, anh đây là đang thèm muốn vợ của tôi sao ?.”

Nghe được chính miệng Tô Yến thừa nhận thích Ôn Cẩn, trong lòng anh liền cảm thấy phiền muộn. Ôn Cẩn, loại phụ nữ chỉ nhan sắc mà không có não như thế vậy mà lại có người thực sự thích cô ta.

Tô Yến không nói lời nào, anh xác thực vẫn không buông bỏ được Ôn Cẩn, trước kia anh chưa từng nghĩ tới phải làm cái gì. Nhưng hiện tại không giống nhau, Thẩm Nhượng có khả năng ở bên ngoài nɠɵạı ŧìиɧ, chỉ cần hai người ly hôn, anh liền có cơ hội.

Anh nói: “Thẩm Nhượng, anh không xứng với Ôn Cẩn.”

Thẩm Nhượng sắc mặt lạnh lẽo, chế giễu nói: “Không xứng ? Tô Yến, dù cho anh có thích cô ta thế nào đi chăng nữa thì đáng tiếc người cô ta thích là tôi, một mực khăng khăng quấn lấy tôi. Đồ vật của tôi, cho dù không thích, cũng không cho phép người khác cướp.”

Sự coi thường và mỉa mai từ lời nói của Thẩm Nhượng khiến Tô Yến vô cùng tức giận, anh nhịn không được liền phản bác lại: “Ôn Cẩn cô ấy là người sống, cô ấy trước kia thích anh, nhưng khi trái tim nguội lạnh cũng sẽ buông tay. Thẩm Nhượng, anh dựa vào cái gì cho rằng, chính mình giẫm đạp cảm tình của Ôn Cẩn, cô ấy vẫn sẽ yêu anh mãi mãi? Anh nghĩ rằng Ôn Cẩn thật sự sẽ không cùng anh ly hôn sao?”

Lời Tô Yến nói giống như cái gai cứa vào tim anh. Mặc dù lời anh ta nói tuy rằng không phải sự thật, nhưng trong lòng Thẩm Nhượng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trước khi cũng từng có người nói với anh điều này, nói với anh rằng Ôn Cẩn muốn cùng anh ly hôn, nhưng đã muộn rồi.

Ôn Cẩn rất thích anh, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, cô liền sẽ quấn lấy anh, cô không có khả năng nghĩ đến chuyện ly hôn.

Chỉ cần nghĩ đến hai chữ “Ly hôn” này, trong lòng Thẩm Nhượng liền cảm thấy tức giận, sắc mặt hắn lạnh lùng nhìn Tô Yến: “Chúng tôi vĩnh viễn sẽ không ly hôn. Người phụ nữ đã cùng tôi ngủ qua, đời này chỉ có thể ngủ với tôi, sẽ không có người đàn ông thứ hai.”

Từ xa, Ôn Cẩn nhìn thấy hai người bọn họ, trong lòng có chút khẩn trương, cô chạy nhanh đến, “Tô Yến.”

Khi nghe thấy giọng nói của Ôn Cẩn, cả hai đều quay người lại. Thẩm Nhượng sắc mặt trầm xuống, Ôn Cẩn vừa rồi chỉ gọi tên của Tô Yến .

Ôn Cẩn quan sát mặt Tô Yến một hồi, không thấy trên mặt anh có thương tích, mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Thẩm Nhượng, “Sao anh lại tới đây?”

Trong lòng Thẩm Nhượng ngột ngạt, cảm thấy khó thở nhưng sắc mặt anh ngược lại thập phần bình tĩnh, “Tôi đi đón Thẩm Thần về nhà.”

Cùng anh ở chung nhiều năm, Ôn Cẩn thấy vẻ mặt cùng giọng điệu của anh, liền biết anh hiện tại tâm trạng vô cùng tệ. Cô cũng lười đến nghĩ nguyên nhân làm tâm tình anh khó chịu, lạnh lùng nói: “Tôi cùng Thần Thần sẽ về nhà ở vài ngày.”

“Không được.” Thẩm Nhượng nhìn cô, “Ngày mai là ngày ba mẹ kỷ niệm kết hôn, khách mời mà hai người họ mời đến đều là những người có quyền lực và máu mặt ở Đế Đô, cô cùng Thần Thần đều phải có mặt.”

Vẻ mặt Ôn Cẩn hơi sững sờ, rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện này. Vào ngày kỉ niệm ngày cưới này, Thẩm Sâm và Hứa Lộ, hình tượng đôi phu thê ân ái nhiều năm đã trở thành trò cười trong giới thượng lưu ở Đế Đô.

Kiếp trước cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, bữa tiệc quan trọng như vậy, không chỉ có người trong giới thượng lưu tham gia, mà còn mời truyền thông khắp nơi, Thẩm Sâm làm sao có thể ngu ngốc để tình nhân bước vào bữa tiệc. Chỉ có khả năng duy nhất tình nhân đó là do Thẩm Nhượng cố tình đem vào.

Thẩm Nhượng tự mình tính kế cha mình rời khỏi công ty

Ôn Cẩn ở trong lòng khẽ run. Cô nhớ rõ sau bữa tiệc này, Thẩm Sâm hoàn toàn rút lui khỏi tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Nhượng chính thức trở thành chủ nhân của Thẩm thị.

Lòng bàn tay của cô bắt đầu đổ mồ hôi, anh vì tham vọng của bản thân, đến cha mẹ ruột cũng có thể tính kế, không chút nào cố kỵ mặt mũi bọn họ. Loại đàn ông này, kiếp trước cô có thể ngu ngốc như thế nào mới có thể cho rằng chính mình đi cầu xin anh, khóc nháo với anh vài lần, anh liền sẽ đem công ty trả lại cho ba cô?

Càng nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, trong lòng Ôn Cẩn đối với Thẩm Nhượng càng sợ hãi. Cô không tự chủ được nhìn về phía Tô Yến. Cô không thể để Tô Yến đắc tội Thẩm Nhượng, nếu không sẽ làm hại đến Tô Yến. Thẩm Nhượng, loại người như anh ta việc gì cũng dám làm.

“Tô Yến, anh đi về trước đi.” Ôn Cẩn bình tĩnh nói.

Tô Yến nhìn ra được vẻ mặt của Ôn Cẩn không được tốt, cho rằng cô sợ Thẩm Nhượng hiểu lầm, vẻ mặt buồn bực, gật đầu, “Để anh nói với chú Ôn một tiếng.”

Dù thế nào đi chăng nữa, anh đều không thể làm Ôn Cẩn khó xử.

Tâm trạng Thẩm Nhượng càng trở nên tồi tệ, nhìn thấy Ôn Cẩn đứng ở bên người Tô Yến, anh có cảm giác như chính mình mới là người ngoài.

“Ôn Cẩn.” Thẩm Nhượng nắm lấy cổ tay cô, ngữ khí bực bội: “Tôi mặc kệ cô làm cái gì ở bên ngoài, cô tốt nhất đừng đυ.ng vào điểm mấu chốt của tôi. Nếu cô dám cùng tên đàn ông khác ở bên ngoài làm bậy, tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết.”

Thẩm Nhượng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, anh trong khoảng thời gian này vì Ôn Cẩn phá lệ quá nhiều lần. Lần trước anh nhìn kế hoạch Thường Minh đưa ra, chỉ cần nó được thực hiện, công ty của Ôn Minh Khải sẽ sớm là của anh. Binh bất yếm trá**, nếu kế hoạch thành công, thì cũng là Ôn Minh Khải không có năng lực, anh cũng không cho rằng chính mình làm sai.

**Binh bất yếm trá: nghĩa là khi chiến tranh việc dối trá quân địch sẽ đem lại lợi thế, nhằm giành lấy chiến thắng, là phần tất yếu của nhà binh khi ra trận.

Vậy mà ngày đó anh lại do dự, chỉ vì một người phụ nữ ngu ngốc này. Có âm thanh nói cho anh biết, anh sẽ hối hận.

Nhìn Ôn Cẩn, Thẩm Nhượng thật sự nghĩ không ra, anh có cái gì mà phải hối hận.

Ôn Cẩn cúi đầu rơi vào trầm mặc. Trước kia cô làm nhiều việc ngu ngốc với anh, nên hiện tại dù cô có giải thích như thế nào, Thẩm Nhượng cho rằng cô có biện pháp mới để quyến rũ anh.

Cô có điểm phiền lòng, không biết có nên đem hết thảy sự việc nói cho Thẩm Sâm hay không. Nếu Thẩm Sâm không rời tập đoàn Thẩm thị, ông ta có thể ngáng chân Thẩm Nhượng. Nhưng cô sợ, sợ Thẩm Nhượng biết.