Chương 7

Editor: Huyền

Beta-er: Anh

Lúc Tô Yến còn rất nhỏ, bố mẹ ra nước ngoài công tác bất ngờ qua đời, anh vẫn luôn ở trong nhà của chú, mặc dù thím không thích anh, ngược lại đối xử với anh cũng không tệ, chỉ là không tạo điều kiện cho anh đi học. Khi hai mươi tuổi anh mới tới Đế Đô, giáo viên ở trường học nói chuyện với bọn họ, muốn đi gặp người giúp đỡ bọn họ đến trường.

Anh rất may mắn, được Ôn Minh Khảo chọn trúng, tiếp tục giúp đỡ anh vào đại học, còn ở nhờ nhà ông hai năm. Anh mãi mãi không bao giờ quên được, lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Cẩn đã bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô, anh chưa từng gặp qua người nào có dáng dấp đẹp như vậy.

Yêu kiều mềm mại, ngay cả dáng vẻ cau mày mắng chửi người khác cũng rất đẹp, làm anh muốn cưng chiều cô cả đời.

Thời điểm biết được chú Ôn muốn gả Ôn Cẩn cho anh, anh kích động đến không ngủ được. Biết mình không xứng với Ôn Cẩn, anh vẫn không dám bày tỏ, liều mạng kiếm tiền. Nếu như sau này anh thật sự có thể cưới Ôn Cẩn, nhất định sẽ chiều chuộng cô cả đời, không để cho cô chịu một chút uất ức, cực khổ nào.

Tiếc là tất cả mọi thứ đều không thể, Ôn Cẩn thích Thẩm Nhượng một cách điên cuồng.

Tô Yến nhìn Ôn Cẩn, cô thật sự thay đổi, trước đây cô chưa bao giờ nhìn thẳng mắt anh, mọi ánh mắt đều tập trung ở trên người Thẩm Nhượng.

“Tôi có người mình thích.” Giọng điệu Tô Yến kiên định, lặp lại lặp lại một lần, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, giống như là bày tỏ vậy. Nếu mà năm đó anh có một chút dũng cảm, nói không chừng bây giờ Ôn Cẩn đã là của anh.

Anh âm thầm tìm người điều tra Thẩm Nhượng, mặc dù không có bằng chứng, thế nhưng sự thật phát hiện, năm năm trước trợ lý của anh ta mua nhà ở Đế Đô vì một tiểu minh tinh tên là Cố Dao. Mà khoảng thời gian trước, Thẩm thị khai trương công ty giải trí, đầu tư phim điện ảnh mới nhất nhất của đạo diễn Hoắc. Nữ chính của phim, Cố Dao được điều động nội bộ trực tiếp nhảy dù.

Nhất định quan hệ của hai người không đơn giản. Nếu như Thẩm Nhượng thật sự bao dưỡng Cố Dao, chắc chắn Ôn Cẩn sẽ ly hôn. Anh đã để vuột mất cơ hội một lần, không muốn lại để vuột mất lần thứ hai.

Ánh mắt Tô Yến trở nên sâu xa, cơ thể hơi căng thẳng, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên khuôn mặt Ôn Cẩn. Anh không biết có phải Ôn Cần phát hiện ra chuyện của Thẩm Nhượng hay không, thế nhưng mấy nay, cô đều không có nhắc đến Thẩm Nhượng, chắc là đã phát hiện ra điều gì chăng.

Có phải cô chuẩn bị ly hôn không? Chờ sau khi Ôn Cẩn ly hôn, anh…

Tô Yến cảm thấy sự vui sướиɠ của lòng mình nhảy đến trên giọng nói. Ôn Cẩn là người anh yêu quý nhất, trước đây ngay cả tưởng tượng anh và Ôn Cẩn ôm nhau hôn môi cũng không dám, cho rằng đây là không tôn trọng cô. Bây giờ anh đột nhiên nổi khùng nghĩ sau khi hai người kết hôn, anh có thể quang minh chính đại cưng chiều thương yêu cô, biết đâu hai người còn có thể có con.

Anh biết mình là hy vọng hão huyền. Nếu Ôn Cẩn thật sự ly hôn với Thẩm Nhượng, cũng không chắc chắn sẽ gả cho anh. Chẳng qua là bây giờ cô cười một tiếng với anh, cố tình trêu chọc anh một chút, thậm chí ngay cả con của hai người anh cũng đều nghĩ đến.

Khuôn mặt Tô Yến đỏ lên, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng hai mắt Ôn Cẩn.

Ôn Cẩn mới hồi phục lại tinh thần từ trong lời nói của Tô Yến, phát hiện khuôn mặt biến đỏ không sao nói rõ được của anh, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt không dám nhìn cô, một bộ dáng của thiếu niên ngây thơ mới yêu lần đầu.

Khuôn mặt Ôn Cẩn hơi ngưng đọng. Chẳng qua là cô trêu chọc Tô Yến một chút, làm sao mà anh lại đỏ mặt tới tận mang tai? Có phải là ngây thơ quá không?

Bố mẹ cô là thanh mai trúc mã, tình cảm thắm thiết, lúc còn trẻ mẹ của cô chết vì bệnh, bố lại chưa từng tái giá, bình thường lúc xã giao đều mang theo trợ lý nam, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ với cô.

Nhưng mà Ôn Cẩn biết, người đàn ông giống bố như vậy rất ít, nhất là trong vòng hào môn của bọn cô, những cậu ấm cô chiêu có tiền đó, trước khi cưới ít nhiều gì cũng sẽ từng trải. Mặc dù Tô Yến không phải là người ở trong vòng của bọn cô, thế nhưng tướng mạo anh xuất chúng, năng lực làm việc mạnh, đều xuất sắc hơn so với đại bộ phận đàn ông trong giới hào môn này.

Cô cho là, tuy rằng Tô Yến chưa từng yêu đương, nhưng anh thường xuyên làm việc xã giao, cũng đã ba mươi tuổi, hẳn là từng có phụ nữ, dù sao loại đàn ông như Thẩm Nhượng, cũng không chịu nổi cám dỗ vượt quá giới hạn.

Hiện tại nhìn dáng vẻ mất tự nhiên này của Tô Yến, rất có thể còn là…

Trong lòng Ôn Cẩn không nói nên lời là cảm giác gì. Tô Yến và Thẩm Nhượng hoàn toàn là hai người đàn ông khác nhau. Từ sâu bên trong Thẩm Nhượng để lộ ra vẻ lạnh lùng, vì đạt được mục đích, mà không từ mọi thủ đoạn, không có người nào, chuyện gì có thể để cho anh khuất phục, cô đã từng điên cuồng đam mê cái dáng vẻ này của anh, vì anh mà ngay cả sinh mạng cũng có thể không cần.

Mà Tô Yến lại không giống như vậy. Trước đây có thường nổi cáu với anh, anh cũng không tức giận, luôn ấm áp ôn nhu. Dường như chỉ cần cô quay người lại, luôn nhìn thấy Tô Yến đứng cách đó im lặng nhìn cô.

Trái tim của Ôn Cẩn đột nhiên trở nên vô cùng mềm mại. Lúc cô thích Thẩm Nhượng, cả người đều trở nên điên cuồng, chỉ cần Thẩm Nhượng liếc nhìn cô một cái, cô bằng làm vì anh làm bất cứ chuyện gì. Cô không biết mình có thích Tô Yến không, thế nhưng nhìn thấy Tô Yến, trong lòng cô cảm thấy an toàn vững chắc, muốn ở với anh cả đời.

“Tô Yến.” Ôn Cẩn nhẹ giọng gọi tên của anh, “Anh thực sự rất thích cô gái kia sao? Vì sao không nói cho cô ấy?”

Vẻ mặt Tô Yến sửng sốt, nhìn về phía Ôn Cẩn. Bởi vì anh không xứng với em, chờ anh cảm giác mình có thể dành cho em một cuộc sống không buồn không lo, khi muốn ngỏ lời, em đã thích người khác.

Yết hầu anh chuyển động, không kiềm chế được muốn nói gì đó, đột nhiên bị cắt ngang bởi một giọng nói non nớt.

“Mẹ!” Bước chân nhỏ bé của Thẩm Thần chạy vào phòng bếp, ôm lấy chân Ôn Cẩn, mở to đôi mắt tròn vo, nhìn Ôn Cẩn và Tô Yến một cách khó hiểu.

Vì sao mẹ và chú Tô Yến lại ở trong này, sao lạ lùng vậy?

“Khụ khụ, Ôn Cẩn, con ra đây một chút.”

Ôn Cẩn quay người, nhìn thấy vẻ mặt của bố nhìn cô một cách nghiêm túc, trong lòng hơi khẩn trương.

“Đừng để cho chú chờ lâu.” Tô Yến ôm lấy Thẩm Thần, “Anh sẽ trông Thần Thần.”

Ôn Cẩn đi vào thư phòng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bố.”

Ngay từ đầu quả thật Ôn Minh Khải không tin Ôn Cẩn sẽ ly hôn, thế nhưng trong ba ngày này, Ôn Cẩn chính chắn bình tĩnh, vừa rồi cô và đứa trẻ Tô Yến kia…

Ông hơi thở dài. Tô Yến vẫn luôn luôn là người con rể ông coi trọng nhất, đáng tiếc Ôn Cẩn không thích anh..

“A Cẩn, vì sao con muốn ly hôn với Thẩm Nhượng?”

Ôn Cẩn yên lặng một lúc, mới nói: “Bố, anh ta có phụ nữ khác ở bên ngoài.”

Vẻ mặt Ôn Minh Khải ngạc nhiên, “A Cẩn, con chắc chắn chứ?”

“Chính mắt con thấy được.” Ôn Cẩn kéo áo quần trên người mình, nói: “Bố, chính mắt con thấy được hắn hôn môi với người phụ nữ khác.”

Còn chính mắt thấy Thẩm Nhượng ôm tiểu tam đi vào phòng trong khách sạn.

Vẻ mặt Ôn Minh Khải sửng sốt, nói: “A Cẩn, có nhớ lời nói trước đây bố nói với con không? Thẩm Nhượng không phải là người tốt, có dã tâm có thủ đoạn. Nếu như hắn thật sự có người phụ nữ khác, căn bản sẽ không che giấu.”

“Bởi vì hắn muốn lợi dụng con, cướp đoạt mối làm ăn và công ty của nhà ta.” Trong mắt Ôn Cẩn lộ ra vẻ căm ghét, “Đó là lý do mà hắn không nên để con biết.”

“A Cẩn, con đã quá coi thường Thẩm Nhượng.” Ôn Minh Khải lắc đầu, “Cho dù con không giúp hắn, thì Thẩm Nhượng cũng sẽ có những biện pháp khác. Chỉ có điều Thẩm Nhượng là một thương nhân thông minh, xuống tay từ trên người con, có thể giảm bớt lượng lớn thời gian và thể lực của hắn ta.”

“Nếu hắn thật sự làm ra loại chuyện bao nuôi phụ nữ này, chứng minh hắn thích người phụ nữ kia. A Cẩn, nếu loại người vô cảm như Thẩm Nhượng này, thật sự thích một người phụ nữ, sẽ không để cho cô ấy núp ở sau lưng.”

Ôn Minh Khải nói xong, trong chốc lát Ôn Cẩn không nói tiếp. Quả thật Thẩm Nhượng đã đi quá giới hạn, cũng lợi dụng cô cướp đi công ty bố khổ cực sáng lập cả một đời. Cô đã đánh giá thấp sự ác độc và vô liêm sỉ của Thẩm Nhượng, bố đã đánh giá cao nhân phẩm của hắn.

“Bố.” Ôn Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt vừng vàng: “Cho dù Thẩm Nhượng không vượt quá giới hạn, con cũng sẽ ly hôn. Con đã để lãng phí mười năm trên người anh ta, đã không còn thích anh ta nữa rồi.”

“A Cẩn, vậy con khẳng định mình thích Tô Yến?” Ánh mắt Ôn Minh Khải thông suốt, dường như nhìn thấy tất cả, “Nhắc tới chuyện này cũng trách bố, năm đó bố cố ý nói với Tô Yến, muốn gả con cho nó, cho nó hy vọng. Sau đó lại gả con cho Thẩm Nhượng, mấy năm nay nó điều liều mạng làm việc, nhưng từ đầu đến cuối không chịu cưới vợ. A Cẩn, Tô Yến là một người đàn ông tốt, nếu như con thật sự có suy nghĩ ly hôn hãy lựa chọn Tô Yến, phải biết rõ mình còn thích Thẩm Nhượng hay không, cố gắng đừng phụ lòng nó.”

Đi ra từ thư phòng, Ôn Cẩn im lặng đứng ở cửa phòng phòng bếp, nhìn Tô Yến bận rộn, trong lòng cảm thấy một khoảng yên bình. Nhất định cô sẽ thích Tô Yến.

*

Ký xong hết mấy phần tài liệu, mắt Thẩm Nhượng đều mệt mỏi. Ném bút xuống, nhắm mắt xoa xoa chân mày. Khi mở mắt ra, ánh mắt tùy ý lướt qua, khuôn mặt đầy vẻ sâu xa.

Đồ trang trí trên bàn đều là Ôn Cẩn mang tới đây. Khi đó anh ghét bỏ thường thức của cô, để cho trợ lý vứt hết đồ đi. Sau đó cô biết, đến công ty, quấn lấy anh khóc lóc ầm ĩ, nói anh ném đồ vật của cô, không thương cô. Anh nhìn thấy cô khóc, trong lòng lại bực bội chán ghét, không thể làm gì khác đành phải lặng lẽ nhặt những đồ vật ấy về.

Đã rất lâu rồi Ôn Cẩn không tới công ty làm phiền anh, hai người cũng đã không gặp mặt vài ngày. Trước mặt hiện lên dáng vẻ khóc lóc ầm ĩ của Ôn Cẩn, trong lòng Thẩm Nhượng lại bắt khó chịu.

Lúc cửa bị gõ, anh cũng không ngẩng đầu lên, “Vào đi.”

Lâm Phàm khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt. Thân là trợ lý kiêm đời sống sinh hoạt của Thẩm Nhượng, tiền lương cao này không phải là dễ cầm như vậy đâu, luôn luôn phải đoán suy nghĩ của Thẩm Nhượng.

Mấy ngày nay tâm tình của Thẩm Nhượng bộc phát khiến cho người ta đoán không ra, đã xử phạt liên tiếp mấy giám đốc rồi. Người ta tưởng rằng Thẩm Nhượng vì chuyện làm ăn, chỉ có anh biết, là bởi vì Ôn Cẩn vẫn luôn không tới công ty.

Nói đến Ôn Cẩn, ở trong lòng Lâm Phong nôn ói mấy lần. Thứ đàn ông cợt nhả, vợ tới công ty thăm, hắn lại luôn bày ra bộ dáng buồn bực không vui, mặt mũi đều là vẻ ghét bỏ.

Lâm Phàm liếc mắt đồ trang trí nhỏ trên bàn, lén lút trợn mắt. Hừ, một bên ghét bỏ người ta, một bên lại hưởng thụ sự yêu thương của người ta. Không ngờ loại đàn ông này, cũng có thể có dáng vẻ đẹp, lại có người vợ quyết một lòng với hắn.

Thẩm Nhượng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cách lạnh lùng.

“Thẩm tổng, mấy ngày nay Thẩm phu nhân luôn luôn ở nhà mình.” Lâm Phàm nói ra một cách nghiêm túc.

Thẩm Nhượng không nói chuyện, vẻ mặt cũng không tốt, cả người bắt đầu tỏa ra hơi lạnh. Lâm Phàm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nói: “Hiện tại Thẩm phu nhân cũng không có dự định trở về nhà.”

Mặt Thẩm Nhượng không chút thay đổi, “Cái đó có quan hệ gì với tôi chứ.”

Lâm Phàm lập tức nghiêm chỉnh nói: “Xin lỗi Thẩm tổng, là tôi nói nhiều.”

Đáng đời! Anh đã sớm đoán được Thẩm Nhượng sẽ có một ngày như vậy. Cứ tiếp tục làm vậy đi, người vợ xinh đẹp như thế, đổi lại là anh đã sớm cưng chiều như tổ tông rồi, Thẩm Nhượng còn lạnh lùng với người ta.

Thẩm Nhượng cầm lấy áo khoác, rời khỏi văn phòng. Lâm Phàm nhấc chân đuổi theo, “Thẩm tổng muốn đi đâu để thị sát công việc? Tôi bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.”

“Không cần.” Vẻ mặt Thẩm Nhượng thản nhiên, “Tôi muốn đi đón Thẩm Thần về nhà.”

Sau khi đưa mắt nhìn theo xe Thẩm Nhượng rời đi, Lâm Phàm thở dài một hơi thật to, thật sự là không hiểu hành động của Thẩm Nhượng. Muốn gặp vợ thì cứ nói đi, lại còn lấy con trai làm cái cơ.

Anh quay người trở về công ty, đi mấy bước vẻ mặt đột nhiên khẽ biến sắc. Hình như anh đã quên nói cho Thẩm Nhượng, Tô Yến cũng ở Ôn gia. Mọi người đều là người văn minh, hai người này gặp nhau, chắc cũng sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?

Tâm tình Thẩm Nhượng vốn bực bội, nghĩ đến một lát nữa có thể nhìn thấy Ôn Cẩn, vô hình lại thoải mái không ít. Anh không thích Ôn Cẩn luôn luôn làm phiền mình, nhưng hai người là vợ chồng, anh cần phải cho cô một bậc thang, đón cô về nhà.