Chương 14

Edit: Tử Lạc

Beta: Em muốn có người yêu bác sĩ( Cổn Cổn)

Ôn Cẩn có chút thất thần, khuấy cà phê trong ly.

“Ôn tiểu thư, thật xin lỗi.”

Người đàn ông đối diện ngữ khí tràn đầy áy náy làm Ôn Cẩn hơi dừng tay, ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt mờ mịt: “Lời này của Ngô tiên sinh là có ý gì?”

Ngô Hàn than thở, tiếc nuối nói: “Vốn dĩ muốn đầu tư cho kịch bản của tiểu thư đây nhưng đột nhiên lại bị hoãn. Không những thế, những người khác biết kịch bản là do Ôn tiểu thư viết cũng đều không dám đầu tư.”

“Không dám đầu tư?” Ôn Cẩn sắc mặt dần dần nghiêm túc, “Ý của ông là có người cố ý muốn chèn ép tôi ?”

Ôn Cẩn chau mày, cô là người mới, tác phẩm danh tiếng còn không có, khả năng bị biên kịch tiền bối chèn ép là không thể. Lần này mua kịch bản của cô cũng là công ty điện ảnh nhỏ, căn bản không có chạm đến lợi ích của ai.

“Ôn tiểu thư, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây.” Ngô Hàn đứng lên, sắc mặt khó xử, cuối cùng vẫn nói: “Nghe nói Thẩm tổng hôm nay mở tiệc ở đây chiêu đãi người bạn rất quan trọng. Ôn tiểu thư nếu thật sự muốn phát triển trong ngành điện ảnh, kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần Thẩm tổng mở miệng thì ai dám làm khó dễ cô ?”

Ngô Hàn rời đi, Ôn Cẩn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Anh ta nói lời này là có ý gì?

Vốn dĩ đã đầu tư kịch bản của cô nhưng lại không đầu tư nữa, những người khác cũng biểu hiện rõ ràng rằng về sau, phàm là kịch bản của cô đều sẽ không đầu tư.

Ôn Cẩn trong lòng cảm thấy kinh ngạc, lại nghĩ đến lời Ngô Hàn nói lúc rời đi . Chỉ cần Thẩm Nhượng mở miệng, không có ai dám làm khó cô.

Nếu Thẩm Nhượng không muốn cô làm biên kịch, chỉ cần anh ta mở miệng nói thì việc không ai dám dùng kịch bản của cô là quá bình thường.

Tuy rằng bây giờ cô ở trong ngành biên kịch chỉ là người mới, nhưng là người trong ngành điện ảnh, cái không thiếu nhất chính là có quan hệ, bản lĩnh điều tra bối cảnh của một người là không cần bàn cãi. Cô đem kịch bản nộp cho nhiều công ty điện ảnh như vậy, khẳng định có người biết cô là vợ của Thẩm Nhượng.

Kịch bản của cô không kém, bọn họ lại biết gia thế của cô, không có khả năng cuối cùng chỉ có một công ty điện ảnh nho nhỏ mua kịch bản của cô, lại còn không thành.

Sắc mặt Ôn Cẩn hoàn toàn lạnh. Thái độ của bọn họ chỉ chứng tỏ một vấn đề là thật sự có người muốn áp chế cô, mà người kia có thể chính là Thẩm Nhượng.

Cảm giác như có một chậu nước đá dội từ trên đầu mình xuống. Ôn Cẩn chỉ cảm thấy trong lòng chưa bao giờ lạnh buốt như vậy. Cô vậy mà lại quên cách đối nhân xử thế của Thẩm Nhượng. Chỉ cần một câu của anh là có thể đem mọi nỗ lực của cô đều hóa thành bọt biển.

Từ sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên Ôn Cẩn ý thức được cho dù cô biết hết mọi chuyện cũng không chống lại được Thẩm Nhượng.

Kiếp trước Thẩm Nhượng có thể không chút do dự mà xuống tay với người nhà cô, mấy năm tình cảm vợ chồng ở trong mắt anh đều không là gì hết. Không chỉ có như thế, cả cha mẹ mình anh cũng không nương tay, bình tĩnh sắp xếp bố cục, dụ dỗ bọn họ bước đến vực sâu.

Bởi vì không có trái tim, vì muốn đạt tới mục đích của mình, Thẩm Nhượng đã không hề cố kỵ, xuống tay với những người ngăn cản mình. Cô thật sự có thể ở trong tay anh, giữ được công ty của cha sao?

Ôn Cẩn cúi đầu, nắm chặt tay, đi tới nơi Trình Tĩnh Sơ giao dịch. Có lẽ cô nên đổi thái độ với Thẩm Nhượng. Dù sao loại đàn ông như Thẩm Nhượng yêu nhất chính là bản thân mình, cô thật sự không cần thiết chọc anh không cao hứng. Nhớ không lầm thì tiệc mừng năm mới của tập đoàn Thẩm thị sắp tới rồi. Nhịn một chút, rất nhanh thôi cô sẽ có thể ly hôn. Trước đó cô hẳn là phải xuôi theo Thẩm Nhượng, không để anh ngăn cản cô tiến vào giới biên kịch mà phải khiến anh trợ giúp cô.

Chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo Thẩm Nhượng, về sau hai người ly hôn anh cũng không làm khó cô.

***

Ghế lô có chút nhỏ. Bạch Nguyệt ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tần Tranh, ánh mắt cười như không cười nhìn Từ Khả sắc mặt lạnh lẽo ngồi ở đối diện.

Từ Khả kia diễn rất tốt. Khi nhắc tới Từ Khả, kể cả những người thích bắt bẻ cũng đều thật lòng khen ngợi kỹ thuật diễn của cô ta. Có nhan sắc, kỹ thuật diễn lại lợi hại, thực lực mạnh thì có lợi thế gì chứ? Còn không phải cũng giống cô, trước dựa vào người cố tiếng, sau lại dựa vào đám dơ bẩn giàu có này.

Trên bàn có không ít đàn ông đang nói lời nói thô tục, bên cạnh lại là bạn gái kiều mỹ câu người, hờn dỗi vài tiếng lại chọc mấy người đàn ông đó trong lòng ngứa ngáy, có người liền lôi kéo một bạn gái, đem quần áo cô ta cởi bỏ.

Thường Minh dùng sức đem ly rượu đặt ở trên mặt bàn, phát ra tiếng vang làm ghế lô náo nhiệt lập tức an tĩnh.

“Lâm tổng.” Thường Minh nhìn về phía tên đàn ông bụng phệ, “Thẩm tổng sắp trở về, ngài biết đó, ngài ấy nhất định không thích mấy thứ này.”

Người đàn ông sắc mặt xấu hổ, ngượng ngùng thu tay, “Đúng đúng đúng, Thẩm tổng không thích, chúng ta chơi cái khác.”

Thẩm Nhượng trở lại ghế lô, đầu có chút choáng váng. Anh xoa xoa cái trán, cầm lấy chén rượu trên bàn, nhẹ nhàng lắc vài cái, uống một hơi cạn sạch.

Từ Khả mặt lạnh rốt cuộc cũng có phản ứng.

Cô nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thẩm Nhượng, không cảm xúc quay đầu, trong lòng mười phần chán ghét. Cô bất luận thế nào cũng muốn đổi người đại diện, dù cho phải cùng công ty bội ước cũng muốn đổi. Cái gì mà chơi đùa chứ, suốt ngày bắt cô tham gia liên hoan cùng mấy người ghê tởm này.

Tần Tranh mặt đầy hứng thú nhìn Từ Khả. Từ Khả khi còn trẻ anh cũng từng gặp qua. Khi đó anh không có cảm giác gì, bây giờ ở khoảng cách gần nhìn cô vài lần vậy mà lại khiến anh có phản ứng. Ồ, thật đúng là thú vị.

Một đám người đêm khuya mới tan cuộc. Lâm Phàm đưa từng người một về nhà an toàn mới trở lại xe, bảo tài xế lái xe. Lâm Phàm đem hồ sơ điều tra được đưa cho Thẩm Nhượng, nói: “Thẩm tổng, Trình Tĩnh Sơ xác thực có chút vấn đề.”

“Ừm.” Thẩm Nhượng thần sắc bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Người của Thẩm Sâm, hay là người của Hứa Lộ?” Lâm Phàm hạ giọng nói vài câu.

Thật lâu sau, Thẩm Nhượng mới mở miệng: “Tìm người quan sát cô ta, đừng cho cô ta tiếp cận Ôn Cẩn nửa bước.”

Khi Thẩm Nhượng về đến nhà, đã hơn 3 giờ sáng. Sau khi rửa mặt qua loa xong, anh đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Trước kia bất luận anh về nhà lúc nào, Ôn Cẩn luôn nhận ra được, mắt buồn ngủ mông lung ôm anh, oán trách anh mỗi ngày đều bận, không chịu bồi cô, không thích cô, quấn lấy anh hỏi có phải ở bên ngoài có người phụ nữ khác hay không. Ngày qua ngày, Ôn Cẩn mỗi lần đều có thể không ngại phiền hỏi anh cùng một vấn đề.

Nhiều năm như vậy, anh trước nay đều không trả lời cô, thái độ không nóng không lạnh. Cô có vẻ cũng không thèm để ý, mỗi lần bị anh vắng vẻ, cô đều quấn lấy anh khóc nháo, nói về sau đều sẽ không để ý tới anh, có một lần thậm chí khóc lóc nói muốn cùng anh ly hôn.

Chính là không đến một ngày, cô lại giống như chưa từng nói qua những lời đó, dính lấy anh tiếp tục làm nũng, dùng hết thủ đoạn câu dẫn anh.

Ngực Thẩm Nhượng khó chịu, giống như bị cái gì đó đè nặng trĩu. Ôn Cẩn lần trước ôm anh làm nũng là bởi vì sinh bệnh, đầu óc mơ hồ. Lúc tỉnh táo cô đã từ lâu không còn đối xử với anh như trước kia.

Trong lòng anh đột nhiên bắt đầu bùng lên bất an cùng khủng hoảng, không rõ vì cái gì Ôn Cẩn lại biến thành như vậy, giống như trước không phải rất tốt sao? Tuy rằng anh phần lớn đều không đáp lại cô, trong lòng chán ghét việc cô làm, nhưng anh cũng không có ý đẩy cô ra, anh chỉ là hy vọng cô có thể ngoan một chút.

Thẩm Nhượng cả người không được tự nhiên, anh nghĩ, cảm thấy Ôn Cẩn giận dỗi lâu như vậy, hay là anh nhượng bộ trước chiều cô lần này?

Nghĩ đến muốn chiều chuộng Ôn Cẩn, Thẩm Nhượng sắc mặt có chút cứng đờ. Anh chưa từng chiều chuộng phụ nữ, cũng khinh thường việc dỗ dành phụ nữ. Chính lúc lòng anh khó xử, cửa phòng bị mở ra.

Thẩm Nhượng ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Cẩn, sắc mặt sửng sốt. Ôn Cẩn bưng canh giải rượu đi đến trước mặt Thẩm Nhượng, trừng mắt nhìn anh, thanh âm mềm mại ủy khuất: “Thẩm Nhượng, anh thật sự tính không để ý tới em ư?”

Thẩm Nhượng ngẩn người, nhìn Ôn Cẩn giống như trước, vẻ mặt mỉm cười yêu kiều, trừng mắt nhìn anh, ánh mắt cũng tràn đầy xuân tình.

Chỉ nhìn thoáng qua, Thẩm Nhượng liền không có tiền đồ mà cương lên. Yết hầu anh có chút khô, thật lâu sau mới nói: “Tôi không phải là cố ý không để ý tới em .”

Ôn Cẩn hờn dỗi nói: “Vậy anh uống chén canh giải rượu này đi, em cố ý nấu cho anh đó nha, anh trước kia cũng không chịu uống.”

Anh không hề nghĩ ngợi lấy canh giải rượu trên tay cô, ngửa đầu một hơi uống hết.

“Thẩm Nhượng.” Ôn Cẩn cười duyên bổ nhào vào trong lòng ngực anh, ôm eo ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Em biết anh không thích em vô cớ gây rối, về sau em đều nghe lời anh nói, không bao giờ giận dỗi anh nữa.”

Tất cả các tế bào trên người Thẩm Nhượng đều trở nên hưng phấn. Anh cúi đầu nhìn Ôn Cẩn hai mắt ngập nước, trong mắt cô chỉ phản chiếu hình ảnh của anh. Giống như trong mắt Ôn Cẩn chỉ có anh, chỉ nhìn đến anh, làm xương cốt anh đều để lộ ra vui mừng.

Ôn Cẩn chọn khoảng thời gian này sẽ hành động, quả nhiên là vì khiến cho anh chú ý. Đổi lại trước kia, anh nhất định sẽ rất tức giận, nhưng giờ phút này trong lòng Thẩm Nhượng lại không có nửa phần tức giận, chỉ có không biết mở miệng nói mình vui sướиɠ như thế nào.

“Ôn Cẩn.” Thẩm Nhượng ánh mắt tối dần, tay đặt ở trên eo cô bắt đầu không an phận, anh hiện tại chỉ nghĩ cùng Ôn Cẩn thân mật. Thân thể Ôn Cẩn chớp mắt liền trở nên cứng đờ, cảm nhận được có cái gì đang dâng lên trong cổ họng, trong lòng nổi lên một trận ghê tởm.