Chương 13

Edit: Tử Lạc

Beta: Em Muốn Có Người Yêu Bác Sĩ ( Cổn Cổn)

Sau khi Thường Minh rời đi, Thẩm Nhượng mở mấy cuộc video hội nghị, mới gọi điện thoại cho Lâm Phàm.

“Thẩm tổng, đây là kế hoạch lễ mừng đầu năm của Thẩm thị.” Lâm Phàm đem mấy phương án đưa đến, “Đây là danh sách sắp xếp khách mời tham gia dự kiến”.

Thẩm Nhượng tiếp nhận văn kiện, không ngẩng đầu lên, “Chuẩn bị tiệc hôm nay đi.”

Lâm Phàm nói: “Danh sách dự tiệc đêm nay có chút thay đổi nhỏ. Giám đốc Vương bộ phận tiêu thụ có việc đột xuất nên đã đề cử phó tổng là Trình Tĩnh Sơ. Thẩm tổng, có cần gạch tên cô ta không?”

Thẩm Nhượng hơi dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Trình Tĩnh Sơ?” Hình như anh đã nghe qua cái tên này ở đầu rồi.

Sắc mặt Lâm Phàm có chút xấu hổ, “Cô ấy trước kia là nhân viên của bộ phận tiêu thụ, sau này còn giúp giám đốc Vương tóm lấy mấy đơn hàng lớn, tính tình khôn khéo, có năng lực, tháng trước được giám đốc Vương đề bạt. Cô ấy còn là bạn học cũ của ngài.”

“Ừ.” Thẩm Nhượng lãnh đạm mở miệng, cúi đầu tiếp tục lật xem văn kiện.

Lâm Phàm biết Thẩm Nhượng đã đồng ý để Trình Tĩnh Sơ thay thế, giám đốc Vương thầm nghĩ người phụ nữ này rốt cuộc cũng thành công. Đừng tưởng rằng anh không biết, mỗi lần cô ta nhìn Thẩm tổng, ánh mắt kia nóng rực đến độ có thể đem người nấu chín, nhìn đã biết là lưu luyến si mê Thẩm tổng nhiều năm.

Chậc chậc chậc, nhẫn nại đôi khi cũng là một tài năng hiếm có. Ở Thẩm thị làm nhân viên tiêu thụ nhỏ, đi từng bước bò đến vị trí phó giám đốc. Năm nay nếu không có gì thay đổi thì giám đốc Vương sẽ về hưu, đến lúc đó vị trí giám đốc kinh doanh khả năng cao sẽ do Trình Tĩnh Sơ đảm nhiệm. Về sau thành giám đốc bộ phận tiêu thụ, cơ hội tiếp xúc cùng Thẩm tổng sẽ tăng lên. Anh hoài nghi, Trình Tĩnh Sơ lúc trước tiến vào công ty, chính là vì Thẩm tổng, không chừng mỗi ngày đều chờ làm tiểu tam thọc gậy bánh xe.

Lâm Phàm nghĩ đến tính tình Ôn Cẩn. Trước kia Ôn Cẩn không chỉ có tính tình không tốt, còn tìm thám tử tư theo dõi Thẩm tổng, thậm chí còn ngầm “uy hϊếp” anh, bắt anh thời thời khắc khắc đều phải nhìn chằm chằm Thẩm Nhượng, không cho bất cứ cô gái nào tới gần Thẩm Nhượng .

Nhưng Ôn Cẩn được người trong nhà bảo hộ rất tốt, chỉ là một cô gái quá si mê Thẩm Nhượng mà thôi, nội tâm đơn thuần. Tâm tư thủ đoạn đều không thể sánh bằng Trình Tĩnh Sơ.

Thẩm Nhượng nhìn Lâm Phàm, “Còn có việc?”

Thu lại suy nghĩ trong lòng, Lâm Phàm ánh mắt có chút khó xử, cuối cùng vẫn là cắn chặt răng, nói: “Thẩm tổng, có công ty điện ảnh mua kịch bản của Ôn Cẩn, đã tìm được nhà đầu tư rồi.”

Lâm Phàm thật sự không thể hiểu nổi Thẩm tổng. Rõ ràng trước kia luôn phiền chán việc Ôn Cẩn quấn lấy anh. Vậy mà hiện tại Ôn Cẩn có việc mình thích làm, cơ hội tốt đã tới, tại sao anh lại không thả cô đi? Như vậy về sau Ôn Cẩn sẽ không còn lúc nào cũng nhìn chằm chằm anh.

Quan trọng nhất chính là kịch bản của cô. Bộ phim điện ảnh kia những người có mắt nhìn đều nói tốt, nếu đầu tư vào nói không chừng sẽ thu được lợi nhuận lớn, còn có thể đem lại sự nổi tiếng cho các nghệ sĩ của công ty.

Loại việc hai bên đều có lợi thế này, anh nghĩ nát óc cũng không ra vì sao Thẩm tổng không chịu đầu tư, còn chèn ép việc Ôn Cẩn viết kịch bản.

Lâm Phàm vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Nhượng lập tức âm trầm. Trong khoảng thời gian này, Ôn Cẩn chưa từng liên lạc với anh. Trước kia cứ cách hai ba phút, cô nhất định sẽ oanh tạc điện thoại anh một lần.

Trong lòng Thẩm Nhượng đột nhiên sinh ra bực bội, buồn đến hoảng hốt. Vì cái gì cô không thể cứ ngây ngốc trong nhà, hoặc là giống như trước kia, chỉ vây quanh anh ? Lại muốn đi làm biên kịch. Đầu óc cô không thông minh, giới giải trí lại là nơi chướng khí mù mịt, người trong ngành không có ai là đơn giản. Cô giống như một đứa bé ngốc, muốn vào đó để làm đá kê chân cho người khác sao?

Thẩm Nhượng càng nghĩ trong lòng càng bị đè nén, anh nhìn Lâm Phàm, thần sắc lãnh đạm: “Đi nói cho bọn họ, về sau ai dám dùng kịch bản của Ôn Cẩn, chính là không cho Thẩm thị mặt mũi.”

Lâm Phàm giật mình, không thể tưởng tượng nhìn anh, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

Anh cẩn thận hỏi: “Thẩm tổng, ý của anh là……”

Lời này của Thẩm Nhượng truyền ra ngoài, về sau trong giới điện ảnh còn ai dám dùng kịch bản do Ôn Cẩn viết? Thẩm tổng đây là muốn phá hỏng con đường biên kịch sau này của Ôn Cẩn hay sao?

***

Ôn Cẩn tâm tình đang rất tốt, tự mình nấu một nồi nước nhỏ. Kiếp trước cô vì Thẩm Nhượng, bỏ ra hai năm để học nấu nướng, hiện tại xem ra cũng không phải chuyện xấu.

Trong phòng bếp đều là mùi canh, Ôn Cẩn tắt lửa mở nắp, lấy ra hộp giữ ấm, đổ đầy vào đó.

Ôn Cẩn nâng môi cười, mi mắt cong cong. Kịch bản của cô rốt cuộc cũng được duyệt, về sau cô sẽ làm càng ngày càng tốt, nhất định có thể trở thành biên kịch ưu tú. Chờ cô cùng Từ Khả gặp mặt sẽ xin lỗi cô ấy, mỗi năm nhất định viết cho cô ấy một kịch bản thích hợp.

Bên tai vang lên tiếng phụ nữ làm nũng, “Chồng à, em yêu anh!”

Thẩm Thần không cao hứng cau mày, nhắn qua một câu: Em không thích các chị.

Tháo tai nghe rời khỏi trò chơi, Thẩm Thần bĩu môi. Mấy chị này tại sao lại luôn như vậy, cậu đã nói có người mình thích, vậy mà các chị vẫn luôn cả ngày kêu bé là đại thần, nói phải gả cho cậu. Ai, xem ra chơi trò chơi quá giỏi, quá ưu tú cũng là một loại phiền não .

Ôn Cẩn bưng canh ra,Thẩm Thần nhìn thấy, lập tức chạy đến bên người cô, ôm chân cô, đem phiền não của bản thân nói với cô. Nói xong bày ra khuôn mặt sầu muộn, thầm nói: “Mẹ, mấy chị có phải vẫn luôn đợi Thần Thần hay không? Thần Thần không thích các chị chút nào.

Đem Thẩm Thần bế lên đặt ở trên ghế, mí mắt Ôn Cẩn giật vài cái. Con trai, con suy nghĩ nhiều quá rồi. Nếu người ta biết con mới bốn tuổi thì đã sớm chạy mất. Đứa nhỏ này cũng thật lợi hại, Thần Thần mới bốn tuổi, nhất thời đam mê chơi game, nhưng lại chơi tốt vô cùng.

Ôn Cẩn sờ sờ đầu của cậu, nói: “Sẽ không, người mà các chị thích rất nhiều.”

Thẩm Thần còn muốn nói gì, ngửi được mùi canh, nuốt nước miếng, “Mẹ, thơm quá.”

Cậu bé thích mẹ của hiện tại, cùng cậu ngủ, kể chuyện xưa cho cậu, đưa cậu đi học, còn làm rất nhiều đồ ăn ngon cho cậu. Mẹ trước kia đều là làm cho ba ba ăn, chưa từng làm cho cậu nha.

Thẩm Thần chu cái miệng nhỏ uống canh, tầm mắt không rời khỏi Ôn Cẩn. Hai người ăn xong cơm trưa, Ôn Cẩn đưa Thẩm Thần đi nhà trẻ.

Ở cổng trường, mấy giáo viên đang làm công tác kiểm tra. Nhìn thấy Ôn Cẩn, Lâm Kỳ trong mắt vẫn hiện lên kinh diễm. Từ lúc cô nhận chức ở trường học quốc tế bậc nhất đế đô này, liền biết phụ huynh cho con đi học ở đây, chắc chắn không phải gia đình bình thường.

Hiệu trưởng đã lén nói với cô, muốn đặc biệt chiếu cố Thẩm Thần. Trước kia, Thẩm Thần đều do vệ sĩ đưa đi học, cô lúc ấy còn ngầm trách cha mẹ Thẩm Thần không có trách nhiệm. Mấy ngày nay, mẹ cậu bé đột nhiên xuất hiện, Lâm Kỳ không thể tưởng tượng được, người mẹ hội trưởng của Thẩm Thần cư nhiên lại đẹp đến vậy.

Thẩm Thần hôn Ôn Cẩn mấy cái mới lưu luyến không rời nhìn mẹ mình rời đi. Xoay người nhìn Lâm Kỳ, ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Cô giáo Lâm , đó là mẹ Thần Thần!”

Hừ, cậu cũng mẹ được mẹ đưa đến trường nha!

Sau khi khởi động xe, tài xế hỏi: Phu nhân, người muốn đi đâu?”

Kỳ thật tài xế cũng là thuận miệng hỏi thôi, anh vừa mới nhìn thấy hộp giữ ấm trên tay Ôn Cẩn, khẳng định là đưa cho tiên sinh.

“Đi tập đoàn Ôn thị.”

Sắc mặt tài xế vi diệu, “Phu nhân muốn đi tập đoàn Ôn thị?” Lại không phải đi tìm tiên sinh.

Ôn Cẩn nhàn nhạt “ Ừ” một tiếng.

Hiện tại là giữa trưa, đúng lúc là thời gian nghỉ ngơi. Cô tới dưới lầu công ty cao ốc, gọi điện thoại cho Ôn Minh Khải, xuống lầu gặp cô lại là Tô Yến.

Tô Yến chầm chậm xuống, giờ phút này còn nhỏ giọng thở phì phò, nhìn thấy hộp giữ ấm trong tay Ôn Cẩn, sắc mặt kinh ngạc.

Ôn Cẩn không nghĩ rằng hôm nay sẽ nhìn thấy Tô Yến. Từ lần đó cô về nhà, hai người cũng đã mấy ngày không gặp mặt.

Đưa hộp giữ ấm trong tay cho Tô Yến, Ôn Cẩn nói: “Tô Yến, đây là canh do chính tay em nấu, anh cùng ba ăn nhé.”

Anh nhận hộp giữ ấm, trong lòng vui vẻ, lỗ tai bắt đầu phiếm hồng, ấp úng nói: “Anh cũng có thể uống sao ?”

Trong lòng Tô Yến có chút mơ màng. Đây là canh do chính tay cô ấy nấu rồi đưa qua. Giống như vợ đưa cơm cho chồng.

Tâm trí anh trở nên rối loạn, bắt đầu miên man suy nghĩ. Trước kia, anh vẫn luôn tự ép bản thân, trong lòng dù mong nhớ Ôn Cẩn nhưng vẫn phải luôn cẩn thận. Nhưng mà lần trước, sau khi cùng Ôn Cẩn gặp mặt, anh liền bắt đầu không nhịn được. Những việc trước kia không dám nghĩ bây giờ lại theo anh vào mộng.

Nhìn lỗ tai Tô Yến đỏ lên, cô vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, anh thật sự quá đơn thuần.

“Đương nhiên có thể.” Ôn Cẩn cười duyên, “Đây là em cố ý nấu cho ba cùng anh mà.”

Nghe chính miệng cô nói, tim Tô Yến bắt đầu đập nhanh hơn, tay ôm chặt hộp giữ ấm, trong lòng vui sướиɠ điên lên, ánh mắt dừng ở trên tay cô , ánh mắt hơi trệ, cầm lòng không đậu nói: “A Cẩn, sau này em đừng nấu cơm, để anh làm cho em.”

Nói xong cả hai đều ngẩn người. Tô Yến phản ứng lại, khẩn trương giải thích, “Ý anh là, em không cần thiết tự mình nấu cơm, trong nhà có người giúp việc mà.”

Tô Yến cảm giác được lưng mình đã đầy mồ hôi. Anh như thế nào luôn vô dụng như vậy, thật vất vả thái độ của Ôn Cẩn với anh mới tốt hơn một chút, anh lại luôn mất mặt trước mặt cô.

Nhìn bộ dáng co quắp vì bất an của anh, trong lòng Ôn Cẩn không khỏi nhũn ra. Trên đời này sao lại có người đàn ông như Tô Yến vậy chứ.

Cô nói: “Tô Yến, em muốn ăn cơm anh nấu.”

Ôn Cẩn đã rời đi, Tô Yến vẫn còn ngây ngốc tại chỗ. Nếu cô thích, anh nguyện ý nấu cơm cho cô cả đời .

Tài xế đưa Ôn Cẩn đến khách sạn của Thẩm thị.

Ôn Cẩn xuống xe, không chút để ý đi vào khách sạn. Kịch bản của cô đã tìm được nhà đầu tư rồi, hôm nay là muốn cùng công ty điện ảnh nói chuyện, đi theo đoàn phim thương lượng vấn đề giá cả.

Không biết đối phương có phải cố ý hay không, chỗ hẹn lại là nhà hàng tại khách sạn của Thẩm thị. Ôn Cẩn đi vài bước, đột nhiên nhìn thấy hai người quen là Tần Tranh cùng Thường Minh.

Ôn Cẩn bước chân hơi nhanh, ma xui quỷ khiến đuổi kịp bọn họ. Nhìn thấy bọn họ đi vào trong ghế lô mới dừng lại. Cô vừa mơ hồ nghe được Tần Tranh nhắc đến tên Thẩm Nhượng .

Di động rung vài lần, Ôn Cẩn nhìn thoáng qua, là người phụ trách của công ty điện ảnh, cô xoay người rời đi. Chỉ là khi cô đi đến chỗ ngoặt , đột nhiên nhìn thấy Trình Tĩnh Sơ bước chân vội vàng, mặt mày có chút hoảng loạn lo âu. Chờ đến khi Ôn Cẩn lấy lại tinh thần, cô đã lặng lẽ đi theo phía sau Trình Tĩnh Sơ.

Cô im lặng đứng ở trong góc, nhìn Trình Tĩnh Sơ bị Thẩm Nhượng gắt gao ôm, hai người tiếp xúc thân mật. Hôn nhau kịch liệt, cho dù cách xa một khoảng, Ôn Cẩn đều có thể nghe được tiếng thở dốc thô nặng.

Không biết qua bao lâu, hai người đã sớm rời đi. Ôn Cẩn nói không rõ trong lòng là tư vị gì. Chỉ biết cảm giác đau đớn như bị rút cạn khí lực, tâm hồn và thể xác như bị vỡ vụn khi bắt quả tang hai người họ nɠɵạı ŧìиɧ ở kiếp trước đã không còn nữa..