Chương 43

Bộ dạng chột dạ này của Đại tiểu thư đã trực tiếp vạch trần hành vi vừa rồi của nàng.

Thần Hi quay đầu nhìn nàng.

Lê Chỉ không muốn đối mặt với cô, trực tiếp thúc ngựa lao vào đường đua, bỏ lại Jerry ở phía sau.

Thần Hi đặt tay lên cổ tay Lê Chỉ, nghiêng đầu nhìn nàng, dùng đầu ngón tay gãi gãi mu bàn tay của nàng, "Đại tiểu thư không vui sao?"

Vui, vô cùng vui.

Trước đây, Thần Hi từng bảo vệ đồ ăn đến mức muốn cắn nàng, bây giờ công khai ở trước mặt Jerry nói rằng họ chỉ là bạn bè, khuôn mặt không chút biểu cảm của Lê Chỉ viết đầy hai chữ "vui vẻ".

Lê Chỉ nhìn về phía trước, phớt lờ Thần Hi.

Jerry đã quen biết Lê Chỉ được vài năm, ỷ vào mối quan hệ không tệ giữa hắn với ba Lê, thường xuyên muốn hẹn Lê Chỉ ra ngoài.

Bị từ chối một lần hai lần hắn cũng không chết tâm, cứ có cơ hội là lại tiếp tục thăm dò như hôm nay.

Lê Chỉ thường không thích đánh giá gay gắt về người khác, nhưng Jerry là muốn cưới một phú bà, nửa đời sau không cần nỗ lực.

Ba Lê người này, nói dễ nghe một chút thì gọi là phóng túng, không gò bó, yêu đương tự do, nói khó nghe hơn thì gọi là không chịu trách nhiệm, mãi mãi không trưởng thành, một người bốn mươi năm mươi tuổi còn cùng một chàng trai đôi mươi xưng anh gọi em.

Biết Jerry có ý với Lê Chỉ, còn dẫn về nhà nói để hai người trẻ tâm sự nhiều hơn.

Lê Chỉ hoàn toàn khác với ba nàng, nàng biết rõ mục tiêu của mình ở giai đoạn hiện tại là gì, trong lòng muốn gì.

Nàng nhiều lần muốn nói rõ ràng với Jerry, nhưng người đàn ông này rất nhờn, luôn duy trì ranh giới mập mờ, không cho Lê Chỉ có cơ hội nói rõ.

Thời gian trôi qua, cộng thêm bận rộn việc của công ty, Lê Chỉ cũng không còn thích đến trường đua ngựa nữa.

Hôm nay là lần đầu tiên nàng dẫn người tới đây, khi Lê Chỉ nhìn thấy Jerry, trong lòng rất mong chờ Thần Hi chạm mặt hắn.

Với tính tình của Thần Hi Hi, chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn.

Vừa rồi khi Jerry hỏi về mối quan hệ của hai người một cách ẩn ý, Lê Chỉ vẫn cứ nhìn Thần Hi, tim cũng nhảy dựng lên, tràn đầy sự mong đợi không thể nói thành lời, bàn tay nắm lấy dây cương khẽ siết lại.

Giống như lần trước khi hai người ăn tối tại nhà hàng theo chủ đề lãng mạn, nàng nói thêm vài câu với nhân viên phục vụ, Thần Hi sau khi trở lại đã bắt đầu càu nhàu.

Lê Chỉ nhìn Thần Hi, kết quả hôm nay Jerry biểu hiện rõ ràng như vậy, Thần Hi còn thuận theo lời hắn nói thẳng hai người là bạn?

Lê Chỉ cảm thấy ngực nghẽn khí giống như nhét vào một quả bóng bay căng phồng, tâm tình khó chịu.

Sắc mặt nàng trở nên lạnh lùng, khí tức trên người lạnh lùng xa cách, trong nháy mắt lại biến trở lại thành Đại tiểu thư lạnh lùng lãnh đạm kia.

Vốn Tiểu Tuyết gặp được chủ nhân muốn vui vẻ chạy hai vòng, hiện tại ngoan ngoãn chạy chậm rãi, rất biết nhìn sắc mặt người khác.

Thần Hi đưa tay sờ đầu Tiểu Tuyết vỗ về hai lần, cố ý cao giọng nói với nó: "Băng Đường ngoan, mẹ Vải thiều đang tức giận, con chạy chậm một chút ~"

Lê Chỉ nhất quyết phải chạy nhanh.

Nàng nắm chặt dây cương, Tiểu Tuyết lập tức vui vẻ chạy, vòng quanh con đường rộng lớn như một cơn gió.

Không khí trong lành, mát mẻ hòa lẫn với mùi cỏ xanh thổi qua, Thần Hi dang tay ra, reo lên vui sướиɠ, nhắm mắt tận hưởng.

Chẳng trách có nhiều người thích đến cưỡi ngựa, hóa ra cảm giác phi nước đại trên lưng ngựa lại sảng khoái như vậy.

Lê Chỉ nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc dài dưới mũ của Thần Hi bị gió thổi bay, phấp phới trên mặt, mùi dầu gội giống hệt mùi của nàng bay đến trước mũi, như nhắc nhở lời âm thầm rằng mối quan hệ giữa hai người có bao nhiêu thân thiết.

Thân thiết đến mức sống cùng nhau, dùng chung một chai dầu gội, ngay cả quần áo trên người Thần Hi cũng do nàng tự tay chọn lựa.

Một tiếng trước tay nàng còn thò vào trong áo ngủ của Thần Hi.

Quả bóng bị kẹt trong l*иg ngực không biết bị lọt gió từ đâu, xì xì rồi xẹp xuống.

Lê Chỉ ôm lấy vòng eo thon gọn của Thần Hi, ngửi mùi hương quần áo giống nhau trên người cô, nhẹ nhàng thở ra ngụm khí ở trong ngực.

Chạy hết một vòng, trở lại điểm xuất phát.

Lê Chỉ xuống khỏi lưng ngựa, tránh tay Jerry, ngẩng đầu lên đưa tay đỡ Thần Hi.

Thần Hi ngồi trên lưng ngựa, quay lưng về phía mặt trời, ánh nắng từ phía sau đầu nghiêng xuống.

Ánh sáng rực rỡ dường như đổ dồn vào người cô, tựa như một nàng công chúa, tỏa sáng rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt.

Lê Chỉ chợt phát hiện, Thần Hi mặc dù là một nghiên cứu sinh năm hai thiếu tiền nghèo khó, nhưng khí chất trên người cô lại luôn ung dung tự tại, không sợ người lạ càng không sợ sân khấu.

Sự tự tin cùng khí chất mà cô thể hiện hoàn toàn khác với những nữ sinh nhút nhát dè dặt như Tiếu Tiếu.

Thần Hi giống như bất kể đứng ở đâu, đều tồn tại như một tia sáng, khiến cho người ta kìm lòng không được bị cô hấp dẫn.

Chẳng lẽ đây có phải là lý do em ấy thích mang theo túi hàng hiệu? Hàng hiệu mang lại cho người ta dũng khí và sự tự tin?

Thần Hi chạy đến vui vẻ, thậm chí muốn chạy thêm một vòng nữa, đáng tiếc hôm nay là đến để học.

Cô cúi đầu rũ mắt nhìn Lê Chỉ, trong mắt đều là ý cười rạng rỡ, đặt tay vào lòng bàn tay của Lê Chỉ, nhịn không được, vẫn ngồi trên lưng ngựa đã cúi người xuống đặt môi mình lên môi nàng.

Không phải muốn hôn cho ai xem, cũng không phải để chứng minh cho ai điều gì, chỉ là muốn hôn, nên cúi xuống hôn.

Lê Chỉ hơi giật mình, lông mi run rẩy, lòng bàn tay nóng bừng.

Thần Hi hôn bất ngờ, tim Lê Chỉ chậm trong giây lát mới phản ứng được, bắt đầu đập mạnh, tiếng đập động đến tận màng nhĩ.

Thần Hi ôm cổ Lê Chỉ đi xuống, vui vẻ chạy tới trước mặt Tiểu Tuyết, sờ đầu khen ngợi nó.

Mối quan hệ của họ không cần phải nói nhiều, đã thông qua động tác vừa rồi thể hiện đầy đủ rõ ràng.

Jerry lúng túng đứng ở bên cạnh, nụ cười đông cứng trên mặt.

Lúc đầu hắn nghĩ Thần Hi cũng giống như mình, cũng muốn ở bên phú bà, không muốn nỗ lực, nhưng nhìn phản ứng của Lê Chỉ, mối quan hệ của họ có vẻ tốt hơn hắn nghĩ.

Lê Chỉ dạy Thần Hi tư thế lên ngựa tiêu chuẩn, thanh âm nhẹ nhàng kiên nhẫn, có thể gọi là dịu dàng.

Lê Chỉ như vậy, cho dù khi ở Lê gia Jerry cũng chưa từng nhìn thấy.

Hắn đứng đây với vẻ mặt khó xử, trực tiếp rời đi.

Khi Thần Hi học được cách lên xuống ngựa, Lê Chỉ thở phào nhẹ nhõm quay đầu nhìn lại, mới nhận ra không biết từ khi nào Jerry đã rời đi.

Lê Chỉ sửng sốt một lát, tâm tình bỗng nhiên trống trải.

Nàng chưa bao giờ nhận được tình thân và tình bạn xứng đáng, nên tự nhiên cảm thấy bất an về tình cảm, vì vậy nàng thể hiện sự kiểm soát và ham muốn chiếm hữu đối với Thần Hi tương đối mạnh.

Thần Hi giống như một cánh chim tự do, như cơn gió buổi sáng, chỉ dừng lại trong chốc lát bên cạnh nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.

Hôm nay Lê Chỉ đột nhiên phát hiện, thực ra nàng không cần thông qua người khác để xác nhận Thần Hi thích nàng đến mức nào, càng không cần so đo xem mình chiếm bao nhiêu vị trí trong lòng Thần Hi.

Cho dù không nói gì về quan hệ giữa nàng và Thần Hi, nhìn thôi cũng có thể nhìn ra được.

Hai người học đến chiều, trưa cũng ăn tại trường đua ngựa.

Hôm này là lần đầu tiên Thần Hi tiếp xúc với cưỡi ngựa, đã học được khá nhanh.

Nhưng chỉ áp dụng cho những con ngựa ngoan ngoãn và sẵn sàng hợp tác như Tiểu Tuyết, nếu đổi con khác, có lẽ sẽ không suôn sẻ như vậy.

Buổi chiều Lê Chỉ về công ty, Thần Hi đi đoàn làm phim.

Tình Nhiên bọn họ luôn ở phim trường khi có cảnh quay.

Hôm nay quay ngoại cảnh, buổi tối có thể sẽ có cảnh đêm, Thần Hi thấy Tình Nhiên đã nhờ người mang áo khoác đến.

"Thiến Thiến." Tình Nhiên vẫy tay với Thần Hi, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh mình, ra hiệu cho cô đến ngồi.

Cô ấy ở trước mặt mọi người gọi, Thần Hi không tiện từ chối.

"Cô đã học cưỡi ngựa chưa?" Tình Nhiên nhìn điện thoại trong tay, nhắc nhở cô: "Cô còn ba tiếng nữa là bắt đầu quay rồi đấy."

Thần Hi chớp chớp mắt: "Có lẽ là rồi."

Dù sao thì cô cũng được Đại tiểu thư chỉ dạy tận tình, nếu còn không biết thì thật là làm mất mặt Đại tiểu thư.

Thần Hi không nói quá chắc chắn, nghiêm cẩn bày tỏ: "Nhưng vẫn phải xem xem ngựa có phối hợp không đã."

Kỹ năng cưỡi ngựa của cô chỉ giới hạn ở việc lên ngựa xuống ngựa với động tác đẹp mắt, còn về việc cưỡi, chủ yếu là nhờ ngựa phối hợp.

Đoàn làm phim chỉ có hai con ngựa, tạm mượn tới, thể tráng cũng xem như vạm vỡ bóng loáng.

Nhìn chung thì đẹp đó, nhưng về tính tình thì hơi nóng.

Tình Nhiên đưa Thần Hi đi xem ngựa.

Muốn chút nữa cưỡi được ngựa, nam chính đã sớm cầm cỏ khô duỗi tay cho ngựa ăn ở ngoài chuồng ngựa tạm bợ.

Vừa hành lễ vừa gọi anh, xin ba ngựa chút nữa nể mặt có thể cho chút mặt mũi.

Tình Nhiên nhìn cười không ngừng, nói với Thần Hi: "Đoàn phim ban đầu muốn mượn hai con ngựa già, nhưng đạo diễn cảm thấy nam chính cưỡi ngựa già sẽ rất mất mặt, sẽ trông đặc biệt nghèo khổ, không đủ tư cách, nên mượn hai con ngựa trẻ, chờ chút để thầy dạy hỗ trợ nắm, cố gắng cắt cảnh."

Nghe ý này là không có ý định một lần là qua.

Thần Hi ngập ngừng đưa tay về phía con ngựa, đáng tiếc đây không phải Băng Đường không nhận cô làm Mama.

Hắc mã trực tiếp hướng Thần Hi phì mũi ra một hơi, một xíu cũng không dính dáng với hai chữ hiền lành.

Loài ngựa cũng có bản tính thích kẻ mạnh, nếu không cũng không cần phải huấn luyện chinh phục.

Vừa so sánh như vậy, Thần Hi cảm thấy Băng Đường thực sự là tiểu thiên thần.

Cô thu tay lại ôm vào lòng, mới chỉ tách ra một tiếng đồng hồ, cô đã bắt đầu nhớ điên cuồng con trai của Lê Chỉ.

Vẫn là Băng Đường tốt, Băng Đường sẽ ấn trán vào lòng bàn tay cô, Băng Đường sẽ vẫy đuôi bày tỏ thích cô, Băng Đường sẽ cố gắng đứng yên để cô lên ngựa dễ dàng hơn.

Đúng là con ngoan của Mama.

Tình Nhiên là nữ chính nên không có cảnh cưỡi ngựa, vì vậy cô ấy có thể cười được.

Thần Hi nhìn thấy nam chính hèn mọn hoàn toàn không thể cười nổi, dường như đã thấy được kết cục của chính mình.

Cô ngập ngừng hỏi: "Hay là tôi cũng đi vào hành lễ?"

Bây giờ hành lễ cũng hơn là bị ngựa ném xuống trước mặt mọi người trở thành trò hề.

Thiến Thiến không cần mặt mũi sao?

Điện thoại di động trong túi áo khoác rung lên một tiếng, Thần Hi lấy ra xem.

Là tin nhắn từ Đại tiểu thư.

Hiếm khi nàng chủ động gửi tin nhắn cho mình, còn là sau khi hai người "chia tay" trong khoảng thời gian này.

Tuy nói hôm nay mối quan hệ của hai người có dấu hiệu tan băng, nhưng Đại tiểu thư vẫn chưa chịu mở lòng, Thần Hi cũng không tiện tiếp tục truy hỏi:

"Bây giờ hai ta có phải là cặp đôi tuyệt nhất trên thế giới không?"

Vì vậy, tin nhắn này đặc biệt quý giá, đến nỗi Thần Hi chưa xem hết nội dung đã chụp màn hình lại.

[Những con ngựa khác không dịu dàng ngoan ngoãn bằng Tiểu Tuyết, chị lại không có thời gian đến đoàn làm phim, nên để nó giúp em quay phim.]

Thần Hi vẫn chưa hiểu ý của câu nói đó, đạo diễn phía sau đã bắt đầu la hét.

"Nhường đường, nhường đường, Lê tổng nghe nói hôm nay có cảnh cưỡi ngựa, sắp xếp một con ngựa cho chúng ta. Này! Đừng sờ soạng lung tung, đây là ngựa của Lê tổng nuôi đấy."

"!"

Thần Hi kinh ngạc quay đầu lại nhìn, đã thấy phó đạo diễn cười tươi rói dẫn theo một con ngựa trắng như tuyết xinh đẹp tới.

Phía sau còn có hai nhân viên của chuồng ngựa đi theo, là đến để chăm sóc Tiểu Tuyết.

Thần Hi nhìn Tiểu Tuyết với vẻ khó tin, rồi lại cúi đầu nhìn tin nhắn trên tay, cảm động đến mức suýt khóc.

Đại tiểu thư sao lại có thể tốt đến như vậy chứ.

Cô ấn giữ nút ghi âm trong khung chat, gửi một nụ hôn vang dội đến Lê Chỉ ở đầu kia của điện thoại.

[Muah——!]

Thần Hi nhìn tiểu thiên thần ngựa trước mặt, hận không thể ở trước mặt hôn chết Lê Chỉ!

Để chị ấy cảm nhận mạnh mẽ sự nồng nhiệt như lửa của của mình!

Khi Lê Chỉ nhận được tin nhắn, thấy là tin nhắn thoại, xua tay ra hiệu cho trợ lý ra ngoài trước.

Khi không có ai xung quanh, Lê Chỉ mới cẩn thận nhấn mở tin nhắn thoại dài sáu giây kia.

Mở đầu là tiếng hôn vang dội.

Tai Lê Chỉ nóng bừng, mi mắt rũ xuống, ngón tay xoa xoa tài liệu.

Ý cười trong mắt còn chưa kịp lan ra, Lê Chỉ đã nghe thấy nửa câu sau của Thần Hi.

Có lẽ là quá phấn khích, quá kích động, đến mức ngón tay lại va vào nút ghi âm.

Thế là Lê Chỉ nghe thấy đối phương hét lên:

"Ah —— buông tôi ra, tôi muốn hôn chết con ngựa này!"

"..."

Ha.

-----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký tình yêu

Vải thiều: Con cái đôi khi là trở ngại lớn nhất ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, tôi có ít lời khuyên——

Thiến Thiến xen vào: Tôi rất yêu Quýt nhỏ và Băng Đường

Vải thiều: (bỏ bớt gạch gạch) Tốt nhất không nên nuôi