Chương 42

Phần diễn Thần Hi được sắp xếp vào chiều tối, kịch bản yêu cầu cô cưỡi ngựa báo tin cho nữ chính.

Ý của đạo diễn là tốt nhất không nên dùng diễn viên đóng thế, dù sao khuôn mặt kia, thân hình kia của Thần Hi quá dễ nhận biết, khán giả liếc mắt là có thể nhận ra người thay thế.

Chân trước trên lưng ngựa vẫn là một nữ diễn viên mảnh mai, duyên dáng, trước sau lồi lõm, chân sau lại biến thành một người đàn ông đóng thế cứng nhắc, sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận, dễ dàng phá vỡ mạch phim.

Thần Hi không biết cưỡi ngựa, dự định sẽ đến phim trường trước để xem có thể làm quen trước hay không.

Lê Chỉ không nhanh không chạm uống xong sữa đậu nành trong ly, lấy khăn ăn lau khóe miệng, nghiêng đầu nhìn Thần Hi, thanh âm nhẹ nhàng nhàn nhạt, mang theo thận trọng: "Chị biết."

Đại tiểu thư tựa lưng vào ghế, ngón tay đặt lên bàn ăn, lẳng lặng nhìn cô.

Chờ cô chủ động mở lời cầu xin nàng.

Thần Hi lập tức hiểu ý của Lê Chỉ, đôi mắt bỗng sáng lên.

Cô mặt mày cong cong, chân trần nhẹ nhàng chạy đến sau lưng Lê Chỉ, lau tay vào bộ đồ ngủ của mình hai lần mới đặt lên vai Đại tiểu thư.

"Chị có thể dạy cho em không?"

Thần Hi dùng lực vừa phải xoa bóp vai cho Lê Chỉ, giọng nói mềm mại nói: "Em không muốn xấu hổ."

Mí mắt Lê Chỉ khẽ đóng lại, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn nhẵn bóng dưới lòng bàn tay, không đồng ý cũng cũng không từ chối.

"Làm ơn ~"

Thần Hi ăn vạ tựa trán lên vai Lê Chỉ, mềm mềm mà nói: "Em muốn chị dạy em, không muốn người khác dạy."

Âm thanh lọt vào tai, nhẹ nhàng nhột nhột, như là làm nũng.

Lê Chỉ bỗng chốc mềm lòng, mở mắt ra liếc cô: "Còn ai muốn dạy em?"

"Tình Nhiên, nữ chính trong đoàn phim của chúng em, cô ấy đã quay không ít cảnh cưỡi ngựa, trước đó có nói nếu em không biết thì cô ấy có thể dạy em."

Thần Hi không rõ ý của Tình Nhiên, nên hôm đó cũng không nói đồng ý.

Lê Chỉ trầm mặc rút ngón tay lại.

Nàng đến phim trường hai lần, đã gặp qua Tình Nhiên.

Một nữ diễn viên rất xinh đẹp, có một đôi mắt đào hoa rất dễ nhận biết, diễn xuất cũng không tệ, bằng không thì đoàn phim không có khả năng dùng cô ấy.

"Ăn trước đi, ăn xong sẽ dạy em" Lê Chỉ vỗ vỗ mu bàn tay Thần Hi.

"Cảm ơn ~"

Thần Hi ôm cổ Lê Chỉ, muốn hôn nàng một cái thật vang, nhưng lại sợ Đại tiểu thư tức giận, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của nàng.

Thần Hi đi đến bên kia bàn ăn, ngồi xổm xuống hôn con trai một cái, rồi đánh răng rửa mặt ăn cơm.

Trước đây Thần Hi qua đêm ở nhà Lê Chỉ, bình thường sáng hôm sau sẽ về ký túc xá, vừa lúc thay giặt quần áo của ngày hôm qua.

Cô không nghĩ đến chuyện sống chung với Lê Chỉ, cũng không để lại quần áo ở đây.

Đêm qua đi uống rượu ăn cơm, quần áo đã giặt rồi nhưng vẫn còn đang phơi.

Thần Hi ăn xong, đưa tay sờ sờ chiếc hoodie trên giàn phơi quần áo, vô cùng ẩm ướt, không khô.

Cô lúng túng cắn môi dưới, băn khoăn không biết có nên quay lại trường học trước không.

"Thần Hi." Lê Chỉ gọi cô.

Thần Hi theo âm thanh đi vào phòng ngủ đã nhìn thấy Lê Chỉ đứng trước tủ quần áo.

Nàng đưa tay nhẹ nhàng kéo ra, hai cánh cửa tủ màu xám cao cấp mở ra: "Muốn mặc gì thì chọn."

Thần Hi tưởng Đại tiểu thư để cô mặc quần áo của nàng đi ra ngoài, nhưng khi đến gần mới nhận ra là không phải vậy.

Không biết từ khi nào trong tủ quần áo to lớn của Đại tiểu thư lại có thêm rất nhiều quần áo màu sắc rực rỡ, nhìn phong cách kiểu dáng toàn là những thứ cô thích mặc.

Những bộ quần áo này được xếp từ ngắn đến dài gọn gàng chiếm nửa tủ quần áo, trông có vẻ không hợp với những bộ trang phục chính thức bên cạnh, nhưng khi đặt cạnh nhau lại hài hòa đến khó hiểu.

Thần Hi sững sờ đứng trước tủ quần áo, đưa tay tùy ý lấy xuống một bộ.

Số đo trên là của cô, quần áo mới tinh, thậm chí còn chưa tháo mác.

"Đều cho em?" Thần Hi nghiêng đầu nhìn Lê Chỉ, giọng nói có chút khàn khàn.

Chị ấy đã chuẩn bị những thứ này lúc nào?

Lê Chỉ đi thu dọn tài liệu và máy tính, không nhìn Thần Hi, chỉ cúi đầu khẽ ừm một tiếng.

L*иg ngực Thần Hi như bị chữ "ừm" này đánh trúng, cảm giác đau nhói khó chịu dâng lên.

Quần áo trong tay bỗng chốc nặng hơn rất nhiều, nặng trịch lôi kéo trái tim Thần Hi.

Cô nhìn vào đôi vai mảnh mai của Lê Chỉ, há miệng muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

Thần Hi bỏ quần áo xuống, đi tới ôm lấy eo nhỏ của Lê Chỉ từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên gáy nàng, thè đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ một cái.

Đầy ý ám chỉ.

Hai người đã làm nhiều như vậy, đối với cơ thể của nhau đều rất quen thuộc.

Cổ của Đại tiểu thư là nơi nhạy cảm nhất, mỗi lần đều không chịu nổi cô trêu chọc như vậy.

Lê Chỉ trước tiên bị lực của Thần Hi đẩy tiến về phía trước hai bước, chưa kịp bình tĩnh lại, đã cảm thấy một cảm giác tê dại lập tức truyền từ gáy lên đến đỉnh đầu.

"Thiến Thiến..."

Như bị điện giật, kí©h thí©ɧ khiến hơi thở của Lê Chỉ run rẩy, tài liệu trong tay rơi xuống vãi đầy mặt đất.

Thần Hi nhẹ nhàng cắn vào sau vai nàng, hơi thở nóng hổi phả vào làn da mát lạnh, giọng nói trầm thấp mềm mại: "Em rất nhớ chị."

Giọng mũi của cô rất nặng, lặp lại lần nữa: "Em rất nhớ chị."

Lê Chỉ đặt tay lên cánh tay của Thần Hi, Thần Hi cho rằng Lê Chỉ đang cự tuyệt mình, liền ôm chặt hơn.

Giọng mũi dày đặc từ phía sau vang lên, "Đừng."

Thần Hi tựa trán vào vai Lê Chỉ, cánh tay ôm chặt lấy eo Lê Chỉ: "Xin lỗi."

Trước đây là lỗi của cô, suýt chút nữa làm mất một Đại tiểu thư tốt như vậy.

Hơi thở nặng nề nóng hổi xuyên qua lớp áo mỏng manh đánh vào trên da, khiến đầu ngón tay Lê Chỉ co rút, da đầu tê dại.

Nàng đối với Thần Hi, thực sự không có chút sức chống cự nào.

Lê Chỉ không khỏi ngửa đầu ra sau, Thần Hi hôn tới, hai người trao nhau một nụ hôn.

Quần áo trong tủ đã mua trước đó, mục đích là để Thần Hi có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Chỉ có đều Lê Chỉ mua rất nghiêm túc, những kiểu dáng sặc sỡ mà Thần Hi thích, nàng cũng không dám chọn.

Nụ hôn kết thúc, chờ hai người định thần lại đã ngã xuống giường.

Áo ngủ của Thần Hi đã cởi đến nút thứ ba, áo của Lê Chỉ đã chất đến bụng dưới.

"Không phải buổi chiều có cảnh à, có còn học cưỡi ngựa nữa không?"

Chuyện này phải hỏi rõ ràng.

Hai người cũng coi như đã lâu không làm, nếu thật sự lăn lên giường, chắc chắn không thể kết thúc trước chiều tối.

Đến lúc đó thể lực hao sạch, đừng nói cưỡi ngựa, Thần Hi chỉ cần ngồi trên lưng ngựa đã cảm thấy eo mỏi chân run.

"Ồ..."

Thần Hi bất mãn hừ hừ, không tình nguyện rút bàn tay đã nhét trong pantie của Lê Chỉ ra.

Lê Chỉ có chút buồn cười.

Nàng đã biết Thần Hi thèm muốn cơ thể mình ngay từ khi hai người bắt đầu, nhưng nàng không ngờ tới đã làm nhiều lần như vậy, cô vẫn thèm như thế.

Lê Chỉ hít sâu một hơi, đè xuống mọi phản ứng của cơ thể, giơ tay chỉnh lại dây đeo vai, cố tình kí©h thí©ɧ sự thèm ăn của cô, giọng điệu bình tĩnh: "Mặc quần áo vào rồi ra ngoài."

Thần Hi mếu máo, nhỏ giọng phàn nàn:

Chị lãnh cảm.

"..."

Lê Chỉ nghe thấy, mí mắt giật giật, quay đầu trừng Thần Hi.

Thần Hi không biết xấu hổ bĩu môi với nàng "bo" một tiếng thật vang.

Hai người dường như đã quay trở lại lúc trước, nhưng cảm giác có gì đó thay đổi so với lúc trước.

Tai Lê Chỉ nóng bừng, xương quai xanh vừa bị Thần Hi cắn tê dại.

Nếu là trước kia, Thần Hi sẽ không nhịn được muốn nàng dù biết rõ buổi chiều có việc việc tốn thể lực, Lê Chỉ cũng sẽ không ưu tiên công việc của Thần Hi trước khi gần gũi nhau.

Thần Hi có vẻ cảm tính, nhưng thực ra trên giường rất lý trí, Lê Chỉ lại hoàn toàn trái ngược với cô.

Hiện tại có một số việc của họ giống như bị đảo ngược.

Hai người trực tiếp đi đến trường đua ngựa.

Đây là lần đầu tiên Thần Hi nhìn thấy một trường đua ngựa lớn như vậy trong đời thực, kinh ngạc không nỡ chớp mắt.

Cảm giác như đang đến bên kia của thành phố, không có công trình kiến trúc, chỉ có cỏ và ngựa, như một thảo nguyên rộng lớn.

Ở xa xa trên đường đua kia, có người đang ung dung cưỡi ngựa.

Hắc mã với thể tráng vạm vỡ cùng bộ lông bóng loáng mượt mà vung đuôi giẫm vó một cách ưu nhã, trông đặc biệt thoải mái thư thái.

Lê Chỉ rõ ràng là khách quý ở đây.

Nàng và Thần Hi vừa bước vào, một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, mặc lễ phục, tóc chải gọn gàng ra sau, đeo găng tay trắng, trông rất lịch sự nhã nhặn đi đến, mỉm cười gật đầu với Lê Chỉ: "Lê tiểu thư, đã lâu ngài không đến đây rồi."

Giọng điệu nghe có chút thân thiết.

Lê Chỉ nhàn nhạt đáp: "Gần đây rất bận."

Nếu không phải Thần Hi muốn học cưỡi ngựa, Lê Chỉ bây giờ có lẽ đang ở trong văn phòng công ty xem tài liệu chứ không phải ở trường đưa ngựa.

"Lần này đến đây để cưỡi ngựa hay là để gặp Tiểu Tuyết?"

Người đàn ông tên Jerry, nhìn Lê Chỉ hỏi dò.

Thần Hi tò mò quay đầu nhìn qua, chớp mắt chen vào hỏi: "Tiểu Tuyết?"

Jerry giải thích: "Tiểu Tuyết là một con ngựa Ả Rập do Lê tiểu thư nuôi, toàn thân trắng như tuyết, xinh đẹp, tính cách hoạt bát cũng rất thông minh, đặc biệt thân thiện."

Thần Hi thích những người thân thiện.

Lê Chỉ nói với Jerry: "Dẫn Tiểu Tuyết ra ngoài, tôi dẫn nó đi dạo một chút."

Lê Chỉ đưa Thần Hi đi thay quần áo.

Trường đua ngựa này rõ ràng khác với những trường đua ngựa khác chỉ cần một trăm đồng vé vào cửa là có thể đi vào cưỡi ngựa, chuyên phục vụ riêng cho các phú thương cùng quan chức lớn.

Người đến đây dường như ai cũng có ngựa riêng của mình, có người thậm chí có nhiều hơn một con.

Hôm nay là chủ nhật, hiển nhiên sẽ có phụ huynh đưa con đến cưỡi ngựa.

Có một cậu bé sáu bảy tuổi cưỡi trên một chú ngựa lùn, trông đặc biệt đáng yêu.

Khi cậu đi qua Thần Hi và Lê Chỉ, cậu còn vô cùng lịch sự tháo chiếc mũ tròn trên đầu xuống đặt lên bụng rồi cúi chào.

Như một quý ông nhỏ đang chào một quý cô.

Thần Hi giở vờ nắm lấy vạt váy không tồn tại, đáp lễ lại.

Lê Chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt lộ ra ý cười nhạt nhạt, trong đầu hiện lên bốn chữ.

Công chúa Thiến Thiến.

Con ngựa trắng như tuyết được dẫn ra đứng bên cạnh Lê Chỉ, thân mật cọ đầu vào cánh tay nàng, hiển nhiên còn nhớ rõ chủ nhân của mình là ai.

Thần Hi nghe thấy tiếng động quay đầu lại, nhịn không được cảm thán: "Bảo bối thật xinh đẹp."

Cô ngập ngừng đưa tay về phía Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết áp trán vào đó.

Thần Hi rõ ràng càng vui vẻ, quay đầu nhìn Lê Chỉ, trong mắt đều là ánh sáng cùng kinh ngạc: "Nó thật thông minh!"

Jerry nói không sai, Tiểu Tuyết vừa thông minh vừa thân thiện. Nghe thấy Thần Hi khen ngợi, vui vẻ phát ra tiếng phì phì trong mũi, đuôi ngựa vẫy qua vẫy lại, tâm trạng vô cùng tốt.

Lê Chỉ sờ đầu Tiểu Tuyết, đưa tay kéo dây cương, chân đặt lên bàn đạp, động tác dứt khoát, gọn gàng, mạnh mẽ đẹp đẽ xoay người lên ngựa.

Nàng mặc bộ trang phục cưỡi ngựa theo phong cách cổ điển Anh, Lúc này đang ngồi cao trên lưng ngựa, rũ mắt nhìn xuống, trông vô cùng ngầu.

Thần Hi ngẩng đầu nhìn nàng, tim đập lỡ mất nữa nhịp, đến khi gặp ánh mắt nhìn xuống của Lê Chỉ, mặt không hiểu sao lại có chút đỏ.

Cô đưa tay lén lút chạm vào lông bờm trắng như tuyết mịn màng của Tiểu Tuyết, lông mi rung động như cánh bướm đang vỗ.

Lê Chỉ đưa tay về phía Thần Hi, "Lên đây, chị dạy cho em."

Lê Chỉ lên ngựa nhìn nhẹ nhàng lại đơn giản, Thần Hi tưởng là cô cũng có thể.

Đến khi cô nắm lấy tay Lê Chỉ, giẫm lên bàn đạp nhưng làm sao cũng không lên được, Thần Hi mới nhận ra rõ rằng cô không thể...

Cùng là người, sao người với người lại có khoảng cách lớn đến vậy?

Thần Hi suy sụp tinh thần ôm lấy cổ Tiểu Tuyết: "Băng Đường, em có thể ngồi xổm xuống được không?"

Lê Chỉ nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống cô.

"Vừa trắng vừa ngọt, gọi Băng Đường so với Tiểu Tuyết thì hợp hơn."

Vùng vẫy nửa ngày, Thần Hi miễn cưỡng ngồi trước trên lưng ngựa.

Lê Chỉ dự định dẫn cô chạy hai vòng thử cảm giác rồi mới học cưỡi ngựa.

Jerry buông dây cương, đứng bên cạnh không hề rời đi: "Hai vị có quan hệ thật tốt, còn tốt hơn đôi vợ chồng cưỡi ngựa vừa rồi."

Thần Hi đôi khi còn nhạy cảm hơn cả động vật.

Cô có cảm giác như Jerry đang thử thăm dò mối quan hệ của họ.

Thần Hi cười: "Không phải, chúng tôi không phải vợ chồng, chúng tôi là ——"

Lê Chỉ ngồi sau lưng Thần Hi, tay vòng qua eo cô kéo dây cương, luôn cảm thấy Thần Hi sẽ nói hai người là bạn bè, tâm trạng đặc biệt không thoải mái.

Thần Hi vẫn chưa nói ra câu "Chúng tôi là người yêu", đã cảm thấy có người nhéo vào mông cô.

"!"

Thần Hi hít một ngụm khí lạnh, không thể tin quay đầu lại nhìn, không thể tin được đây là chuyện Đại tiểu thư có thể làm!

Lê Chỉ nhìn đi nơi khác không nhìn cô.

-----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thiến Thiến: Chị có gì đó không đúng.

Nhật ký tình yêu

Vải Thiều: Xúc cảm vẫn như cũ