Chương 37

"Viêm ruột thừa cấp tính, đã được đưa vào phòng phẫu thuật."

Thần Hi một tay ôm eo, tựa ở bên ngoài phòng phẫu thuật gọi điện thoại cho Lê Chỉ: "Chị bên kia đã xong rồi sao?"

"Đã xong, cùng Lê Thanh dùng bữa ăn mừng."

Từ trong loa truyền đến giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt của Lê Chỉ, nghe động tĩnh chắc là đang lái xe trên đường.

Thần Hi đút tay vào túi, sờ lên chiếc huy chương vàng kia, mi mắt rũ xuống, khẽ nói: "Thật xin lỗi, không ngờ hôm nay Nhan Đà lại ngất xỉu."

Dự định ban đầu là sau khi chiến thắng sẽ đeo huy chương lên cổ Lê Chỉ, sau đó cùng nàng ăn cơm rồi về nhà gặp con trai cưng.[1]

Bây giờ mọi thứ đều bị xáo trộn, cô ở bệnh viện trông coi Nhan Đà, Lê Chỉ thì ở cùng Lê Thanh.

Hai người vốn dĩ lúc này đang quấn lấy nhau, nhưng lại mỗi người bận rộn việc của mình.

Lê Chỉ dùng ngón tay nắm chặt vô lăng, tìm một chỗ đậu xe tạm thời bên đường, một tay cầm tai nghe Bluetooth bên tai phải, "Bây giờ em có thể ra ngoài không?"

Thần Hi bên kia "Hả?" một tiếng, Lê Chỉ nghiêng đầu nhìn về phía cửa chính bệnh viện: "Tôi ở dưới lầu đợi em."

Lê Chỉ cúp máy, cầm điện thoại tựa lưng vào ghế, giơ tay nhéo nhéo sống mũi.

Trong lúc chờ Thần Hi, Lê Chỉ chợt nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau tại nhà cũ của Lê gia.

Hai ngày này cổ họng nàng cực kỳ khó chịu, bà nội hoàn toàn không chú ý đến, chỉ có Thần Hi chu đáo mới phát hiện ra, còn nấu cho nàng một chén canh tuyết lê đường phèn.

Bản thân đã thích cô từ khi nào?

Dường như mọi chuyện bắt đầu từ chén canh tuyết lê này.

Nhưng nghĩ kỹ lại, thì không phải hoàn toàn như vậy.

Chính thức trở nên mất kiểm soát là khi họ gặp lại tại buổi họp mặt cựu sinh viên, Thần Hi đã chuẩn bị một tách trà xanh cho riêng nàng để làm dịu cổ họng.

Ý nghĩ bao dưỡng, là trong khoảng khắc đó sinh ra.

Khi đó trong đầu nàng điều là muốn tìm kiếm một lý do để có thể thường xuyên gặp được cô.

Bây giờ nghĩ lại, nếu như khi đó không phải có hứng thú, có lẽ bản thân đã không đưa ra đề xuất muốn bao dưỡng Thần Hi.

Mà khi đó, chỉ có chút hứng thú mà thôi.

Lê Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh nắng ngoài xe chiếu xuyên qua kẽ lá hai bên đường, chiếu ra quang ảnh sặc sỡ.

Ánh sáng nhấp nhô trong mắt Lê Chỉ.

Sau đó, nàng cãi nhau với bà nội ở công ty, trong lòng ẩn giấu một cơn tức giận đi đến khách sạn, lúc hôn Thần Hi dùng lực khá mạnh, khiến môi cô bị thương.

Thần Hi đối với khuôn mặt như đại minh tinh kia như bảo bối.

Nàng đứng tại chỗ thấy Thần Hi đang chạy tới nhìn khóe miệng mình trong gương, thực sự một khắc này, trong lòng hiếm khi có chút hoảng.

Nàng đã trút giận lên một cô gái vô tội khác, còn sử dụng cách làm xúc phạm như vậy.

Lời bồi thường còn chưa nói ra miệng, Thần Hi không nhịn được bật cười trước.

Lê Chỉ vĩnh viễn nhớ kỹ hình ảnh kia.

Thần Hi đứng dưới ánh đèn chùm sáng rực rỡ của khách sạn, nụ cười còn chói lóa hơn cả ánh đèn.

Cô đưa tay đưa đũa cho mình: "Được rồi, tha thứ cho chị á."

Khi đó Lê Chỉ mới phát hiện ra, cô gái này không chỉ chu đáo, mà tính tình cũng rất tốt.

Sau đó có lẽ là ngày sinh nhật.

Thần Hi người này, luôn làm nhiều hơn những gì cô nói.

Chẳng hạn như Quýt nhỏ.

Thoạt nhìn thì giống như là gửi nuôi ở nhà nàng, nhưng thực ra Thần Hi chỉ muốn tặng một con vật sống để bầu bạn với nàng.

Thần Hi cảm thấy nhà của nàng quá lớn, quá trống vắng, bản thân nàng ở nhà một mình sẽ cô đơn lạnh lẽo.

Cho dù không nhặt được Quýt nhỏ, sau này cũng sẽ có một con mèo khác.

Chỉ có điều sự xuất hiện của Quýt nhỏ khiến thời gian tặng quà của Thần Hi trở nên sớm hơn mà thôi.

Lê Chỉ rũ mi xuống, tránh ánh nắng, tựa lưng vào trong bóng râm của thành ghế, trong lòng trào lên chi chít cảm giác đau nhói.

Thần Hi chắc là thích nàng.

Chỉ là không biết bởi vì nguyên nhân gì mà Thần Hi một mực trốn tránh phần tình cảm này, không muốn đối mặt.

Cho nên cô cố tình vạch rõ ranh giới giữa hai người, không mở rộng cửa lòng để mình bước vào.

Bao gồm cả việc hôm nay không tặng huy chương cho mình.

Bề ngoài có vẻ cô đang vội vàng đến bệnh viện, nhưng thực tế ở sâu trong nội tâm Thần Hi vẫn chưa hoàn toàn quyết định.

Giống như khi cô ở trong hành lang văn phòng vắng người sẽ cùng mình mười ngón đan xen, nhưng ngay khi bước ra khỏi bóng râm lại buông tay mình ra.

Thay vì nói chiếc huy chương này là món quà dành cho nàng, có lẽ chính xác hơn khi nói đó là một đường giới hạn mà tự Thần Hi đã vẽ cho chính bản thân cô.

Lấy được huy chương sẽ bước về phía trước, lấy không được thì sẽ giữ nguyên nguyên trạng.

"Buzz——"

Điện thoại rung lên một tiếng, Lê Chỉ nhìn lướt qua, Thần Hi gửi tin nhắn cho nàng.

[Được ~]

Thời điểm Thần Hi nghe nói Lê Chỉ ở dưới lầu, cô đứng ở cửa sổ bệnh viện vô thức nhìn xuống nhưng không thấy gì cả.

Chắc là ở bên ngoài.

Cô quay đầu lại nhìn phòng phẫu thuật, đèn đỏ vẫn sáng, ca phẫu thuật vẫn đang diễn ra, Tiếu Tiếu đứng trước cánh cửa phòng phẫu thuật đóng chặt hồi lâu cũng không nhúc nhích, thậm chí không chịu ngồi xuống.

Thần Hi cúp điện thoại, đi tới khẽ nói với Tiếu Tiếu: "Tiếu Tiếu, Đại tiểu thư tới, tớ đi đón chị ấy lên đây, cậu ở đây đợi tớ."

Tiếu Tiếu ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt đỏ như thỏ, ánh mắt không tập trung.

Thần Hi nói lại lần nữa, cô nàng mới ngơ ngác gật đầu.

Trong bệnh viện cái gì cũng không nhiều, chỉ nhiều người, đặc biệt là những người đang đợi thang máy ở từng tầng.

Thần Hi đứng ở phía sau chờ nửa giây, cảm thấy mỗi số tầng nhảy quá chậm, do dự một chút, trực tiếp đi xuống cầu thang.

Tầng tám, nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp.

Khi Thần Hi chạy xuống tới cũng đã thở hồng hộc, không thua gì lại chạy thêm nửa vòng cự li dài.

Buổi trưa cô cũng chưa ăn cơm, chỉ dựa vào hai lọ đường glucose uống vào buổi sáng để chống đỡ cả ngày, hiện tại cũng hơn một giờ chiều.

Khi xuống đến tầng cuối cùng đi có chút vội, giày bị trượt, chân bị trật một cái.

"A...."

Thần Hi khom lưng xoa xoa mắt cá chân, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lê Chỉ.

[Em xuống tới rồi, chị ở đâu?]

[Cửa.]

Thần Hi ra ngoài nhìn quanh, phát hiện biển số xe quen thuộc, mặt mày cong cong đi qua mở cửa.

Lê Chỉ thấy cô cười, trong lòng hiếm khi nhẹ nhõm, đưa tay mở cửa xe, tiện thể cất điện thoại vào hộp tựa tay.

"Nhan Đà thế nào rồi?"

"Vẫn đang phẫu thuật, đã hai mươi phút rồi, chắc cũng sắp kết thúc rồi."

Thần Hi nghiêng người hôn lên khóe miệng Lê Chỉ, tay vòng qua cổ nàng, tựa đầu lên vai nàng, nhẹ giọng nỉ non: "Bảo bối, em mệt quá, đói quá."

Không có nửa câu đề cập đến chuyện mình bị trẹo chân vì chạy quá nhanh.

Lê Chỉ cụp mắt nhìn cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đuôi ngựa sau lưng Thần Hi, "Tôi đưa em đi ăn cơm nhé?"

"Nhan Đà còn chưa làm phẫu thuật xong." Thần Hi nói đói cũng chỉ là đơn thuần muốn làm nũng với Lê Chỉ mà thôi.

Cô lắc đầu, nhắm mắt lại, giọng điệu mệt mỏi: "Em muốn đợi cậu ấy phẫu thuật xong rồi mới ăn."

Lê Chỉ không hề ngạc nhiên chút nào đối với câu trả lời này.

"Thần Hi, tôi muốn nói với em một chuyện."

Thần Hi lười biếng phát ra một tiếng "Ừm" nhẹ nhàng bằng âm mũi.

Cô quá buông lỏng, Lê Chỉ có chút không nỡ. Lời còn chưa kịp nói ra, tim đã bắt đầu đau.

"Thần Hi, tôi đã mời người chăm sóc tốt nhất để chăm sóc cho em ấy, em đừng ở lại đây trông nữa được không?"

Lê Chỉ nói: "Tôi đưa em đi ăn cơm, nghỉ ngơi,... Chờ Nhan Đà xuất viện, em chuyển đến ở cùng tôi, Quýt nhỏ cũng nhớ em."

Đây là lần thứ hai Lê Chỉ ngỏ lời ở chung.

Thần Hi mở to mắt, nghi hoặc nhìn nàng.

Lê Chỉ nhìn thẳng vào cô.

Ánh mắt Thần Hi chớp động, trước tiên dời tầm mắt rồi cúi đầu nhìn ngón tay của mình, "Em ở trong ký túc xá rất tốt."

Là vô cùng tốt.

Ký trúc xá đối với Thần Hi mà nói giống như một nơi có thể trốn tránh, là đường lui.

Lê Chỉ tán thành nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy yêu cầu này khá khó khăn."

Giữa hai người phút chốc im lặng.

Cổ họng Lê Chỉ nghẹn lại, nắm chặt ngón tay, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nói: "Thần Hi, em thông minh như vậy, hẳn là có thể nhìn ra là tôi thích em."

Bốn chữ này nói ra, trong lòng Lê Chỉ cũng nhẹ nhõm đi không ít, cho nên khi nói lại lần nữa, so với lần đầu, liền trôi chảy, thoải mái hơn rất nhiều.

"Chị thích em." Lê Chỉ thẳng thắn thừa nhận.

Không có ánh nến lãng mạn, không có bong bóng hoa hồng, lúc trước mọi thức đều đã chuẩn bị đầy đủ nhưng Lê Chỉ lại không thể nói ra bốn chữ này, thế mà hôm nay lại ở trong xe nói ra với giọng điệu bình thường.

Thần Hi sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng đút tay vào túi, sờ vào huy chương, muốn lấy ra.

"Chị không phải muốn em đưa ra quyết định, cũng không muốn gây cho em áp lực tâm lý." Lê Chỉ đặt tay lên cổ tay Thần Hi, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Em tốt với chị, đối với Nhan Đà cũng tốt, đối với học muội tỏ tình với em cũng không tệ, em đối với tất cả mọi người đều dịu dàng, chu đáo."

Lê Chỉ nhẹ giọng nói: "Thần Hi, chị chưa từng thích ai khác, không biết người khác có phải ích kỷ độc đoán như vậy không, nhưng chị thích em, chị chỉ muốn tất cả những đều tốt đẹp của em, những điều tốt đẹp khác biệt với những người khác. "

Thần Hi nhìn chằm chằm vào Lê Chỉ, cổ họng nghẹn lại, đầu ngón tay co lại.

Lòng bàn tay cô lạnh buốt, muốn cố giả vờ thoải mái kéo khoé miệng lên, nhưng làm sao cũng không cười nổi.

"Cho nên?"

Lê Chỉ đặt một tay lên gò má hơi lạnh của Thần Hi, khẽ nói: "Thiến Thiến, hợp đồng của chúng ta, hủy bỏ đi."

Thần Hi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt dao động, không thể tin nhìn chằm chằm Lê Chỉ.

Có nhiều lần khi cô tức giận với Lê Chỉ đều nghĩ rằng nếu không được thì chia tay, nhưng từ đầu đến cuối đều không cam lòng nói ra.

Hiện tại lời này lại được Lê Chỉ nói ra.

Thần Hi há to miệng muốn hỏi tại sao, lại cảm thấy Lê Chỉ nói kỳ thật rất rõ ràng.

Là vì cô không trao trọn trái tim, không xứng có được tình yêu.

Thần Hi thả lỏng tay đang nắm chiếc huy chương trong túi, chậm chạp rút ra, sết chặt đè trên chân.

Lông mi cô run run rũ xuống, khẽ gật đầu một cái: "Được, được."

"Khi trở về em sẽ trả lại số tiền trước đó cho chị," Thần Hi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, "Còn có, còn có túi xách."

Lê Chỉ thu tay lại, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp: "Hợp đồng là do chị huỷ, nên bồi thường cho em, tiền là của em, túi cũng là của em, nêu có thứ gì em muốn vẫn có thể nói với chị."

Thần Hi ngẩng đầu nhìn Lê Chỉ, cứng ngắc nở nụ cười: "Cảm ơn."

"Vậy em," Thần Hi mất tự nhiên chỉ vào bệnh viện, "Vậy em quay lại."

Thần Hi mở cửa xe bước xuống, mỉm cười vẫy tay tạm biệt Lê Chỉ.

Khoảng một giờ chiều, ánh nắng mùa thu đang chiếu rọi rực rỡ, nhưng Thần Hi lại cảm thấy mình đang bước đi trong một lối đi tối tăm, ảm đạm.

Cô vẫn như cũ không đợi thang máy, mà là nắm chặt lan can cầu thang rồi chậm rãi ngồi lên bậc thang.

Mắt cá chân vừa bị trẹo hình như sưng lên, lúc trước không để ý, bây giờ mới cảm nhận được đau nhức, sưng tấy.

Thần Hi cúi đầu nhìn mắt cá chân, trong lúc nhất thời không biết là đau chân hay là đau lòng.

Nước mắt chảy dọc theo má rơi xuống nền nhà trước mũi chân, một giọt nối tiếp một giọt.

Thần Hi nhấp phẳng môi, đôi mắt lượn quanh nhìn vết nước trên mặt đất.

Cô cảm thấy trái tim mình giống như không giống với người khác.

Người ta làm bằng thịt, còn cô làm bằng nước muối.

Nếu không, tại sao khi nước mắt rơi, trái tim lại trở nên trống rỗng.

Thần Hi lấy điện thoại ra, gõ chữ hồi lâu, nhưng cuối cùng gửi đi chỉ có một câu.

[Sau này, em còn có thể đi gặp Quýt nhỏ không?]

Khi nhận được tin này, Lê Chỉ vẫn chưa rời đi.

Nàng khác với Thần Hi, Lê Chỉ biết rất rõ mình thích cô.

Nàng thích tính tình tốt của Thần Hi, thích sự trực tiếp, nồng nhiệt, không che giấu của Thần Hi khi doi trước mặt nàng, thích sự chu đáo, quan tâm của Thần Hi.

* doi = make love ["do" trong tiếng Anh; " i " trong tiếng Anh đồng âm với " (Yêu)" trong tiếng Trung]

Chính sự chu đáo quan tâm này khiến Lê Chỉ động lòng, cũng chính sự chu đáo quan tâm này khiến Lê Chỉ phiền muộn.

Con người vốn dĩ là vậy, luôn có tiêu chuẩn kép, nàng chỉ muốn Thần Hi nhìn thấy nàng, trong mắt tất cả đều là nàng.

Nàng muốn quá nhiều, Thần Hi lại cho không đủ, mối quan hệ giữa hai người không cân bằng.

Không chỉ có sự không cân bằng giữa bao dưỡng và được bao dưỡng, mà còn là việc nàng yêu quá nhiều, Thần Hi lại không dám yêu.

Nếu không thể giải quyết vấn đề này, nếu không bức Thần Hi một chút, Lê Chỉ không biết họ còn phải mất thời gian đến khi nào.

Nếu không huỷ bỏ hợp đồng bao dưỡng, họ sẽ không có mối quan hệ mới.

Lê Chỉ vuốt ve mép điện thoại, cụp mắt nhìn tin nhắn Thần Hi gửi tới, tắt điện thoại không trả lời.

Thần Hi đợi hơn một tiếng, mắt cá chân cũng đã băng bó nhưng Đại tiểu thư vẫn không trả lời.

Thần Hi cầm điện thoại, ngồi ở bên giường bệnh nhỏ giọng nói với Nhan Đà đã rời khỏi phòng phẫu thuật.

"Bạn gái cũ của tớ cuỗm con trai tớ chạy rồi."

Nhan Đà: "..."

"Tớ hiện tại không có phụ nữ cũng không có con trai."

Thần Hi gặm chuối mà Tiếu Tiếu đã mua, tủi thân lên án: "Ly hôn còn ba năm thời gian suy nghĩ, chị ấy nói tạm biệt liền tạm biệt."

"Chị ấy còn nói tớ không tốt với chị ấy." Thần Hi khịt khịt mũi, "Tớ rõ ràng tốt với chị ấy như vậy."

Khi Lê Chỉ bị bệnh, Thần Hi không dám ngủ cả đêm, cứ hai tiếng lại đo nhiệt độ cho nàng một lần.

Cô còn nấu cơm cho nàng, đút miệng cho nàng, cô còn muốn giành huy chương tặng nàng.

Nhan Đà mệt lòng nhìn Tiếu Tiếu: "Đã nói đừng gọi cho cậu ta, tớ mới là bệnh nhân, hiện tại còn phải an ủi cậu ta."

Thần Hi chỉ vào mắt cá chân như cái bánh chưng cùng trái tim của mình: "Tớ cũng là bệnh nhân, tớ ở đây và ở đây đều khó chịu."

Cô vốn có gia có thất, hiện tại ngoài tiền, túi xách, còn có cả nhan sắc, thì không còn gì cả.

"Hai người các cậu lại không kết hôn, chỉ là ký hợp đồng."

Nhan Đà bảo Tiếu Tiếu đem chuối ra xa một chút, đừng để Thần Hi ăn.

Thần Hi rũ mi xuống, vẻ mặt thống khổ: "Nhưng tụi tớ có con."

"..."

Nói như thể đó là con ruột của cậu vậy.

--------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi đã đọc hết bình luận

Có nhiều điều muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không cần thiết lắm

Giữa hai người không hề có sự kết nối với nhau, bây giờ việc giải trừ hợp đồng và xung đột bùng phát sẽ chỉ khiến hai người thích nhau xích lại gần nhau hơn, huống chi "con trai" cũng đã có rồi (không phá thì không xây được)

Đại tiểu thư là lạt mềm buộc chặt, không phải muốn chia tay (tôi vẫn là nói quá nhiều)

-------------------------------------------------------------

[1] (nhi tạp) có nghĩa là 儿子 (nhi tử (con trai)), là một cách gọi tương đối thân mật để gọi trẻ con, thể hiện tình yêu thương và sự cưng chiều dành cho con trai của mình.