Chương 36

"Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, lại vượt qua rồi, lại vượt qua rồi! Hạng nhất!"

"Aaaaaa—— "

"Học tỷ ngầu quá!"

"Thiến Thiến! Thiến Thiến! Aaaaaaaaaa Thiến Thiến hạng nhất"

Tiếu Tiếu trực tiếp nhảy dựng lên, dang rộng hai tay chạy về phía sân tập, bàn tay nhỏ trong tay phát ra âm thanh "bóp bóp" vang dội.

Trong chốc lát, sân trường tràn ngập tiếng vang rung trời, tất cả đều hướng về phía Thần Hi đang chống tay lên đầu gối trên sân huýt sáo hoan hô.

Nửa vòng cuối cùng, Thần Hi đã vượt qua vị trí đầu tiên ban đầu, lao lên phía trước, thậm chí còn bỏ xa đối phương.

Bọn họ vốn tưởng rằng học tỷ có thể đạt được thứ hạng hay không cũng không sao, dù sao học tỷ chỉ cần lo đẹp cùng thông minh là được rồi.

Kết quả cô quay đầu liền chạy về đích đầu tiên!

Chạy cự li dài được hạng nhất, ngầu hết sức!

Thần Hi chạy đến miệng đắng lưỡi khô, rất buồn nôn, cô kiêng dè hình tượng, cho dù chân đang run, cô vẫn đứng thẳng lên mỉm cười vẫy tay về phía khán giả.

Bài học diễn xuất đầu tiên:

Về quản lý biểu cảm của ngôi sao nữ.

Thần Hi mặt ngoài đang cười, trong lòng đang khóc.

Chỉ chạy lần này, lần sau ai muốn chạy thì chạy đi, đánh chết cô cô cũng không chạy huhuhu.

Đối diện với nụ cười cứng ngắc của Thần Hi, mọi người trên khán đài đều hưng phấn trao đổi: "Cậu nhìn xem, học tỷ cười vui vẻ biết bao."

"Đúng vậy đúng vậy, học tỷ chắc chắn rất thích chạy bộ, trước đây không muốn chạy nhất định là khiêm tốn."

"Nhất định phải sắp xếp cho học tỷ trong đại hội thể thao mùa xuân năm sau!"

"......"

May mắn thay, bản thân Thần Hi không nghe thấy lời này.

Thần Hi vuốt lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi đang dính trên mặt trên cổ rồi buộc lại, lắc lắc mái tóc đuôi ngựa cao rồi nhìn về phía Đại tiểu thư.

Cô đứng trên sân chơi, nắng mùa thu ánh vàng rực rỡ lúc chín, mười giờ sáng từ trên cao đáp trên người cô, chiếu đến toàn thân cô toả sáng rực rỡ, trắng đến mức dường như đang phát sáng.

Cô nhìn mình với đôi mắt cong cong, môi đỏ răng trắng, đáy mắt tựa như đang sáng lấp lánh.

Ánh mắt Lê Chỉ không hề rời khỏi Thần Hi, cô trực tiếp nhìn thẳng vào nàng trước hàng trăm cặp mắt, trái tim không hiểu sao lại lọt mất nửa nhịp, mặt đỏ bừng.

Như thể đang được tỏ tình công khai.

Thần Hi luôn biểu đạt tình cảm của mình một cách trực tiếp và nồng nhiệt.

Chạy cự li dài kết thúc còn có những hạng mục khác, trao giải phải chờ tới giữa trưa.

Thần Hi nổi tiếng đến mức bị đám đông vây quanh, thật vất vả mới thoát khỏi đủ loại cái đuôi nhỏ chen đến trước mặt Lê Chỉ.

Cô hỏi với vẻ mặt phấn khởi: "Em có giỏi không?"

Lê Chỉ cười, cầm chiếc quạt nhỏ Tiếu Tiếu để lại bên cạnh nhẹ nhàng quạt cho Thần Hi: "Rất giỏi, vô cùng giỏi."

Thần Hi trên sân thi đấu với tinh thần hết mình khác hẳn với bình thường, lúc chạy trên thân giống như mang theo ánh sáng, sức sống rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt.

Thần Hi hiếm khi có chút ngượng ngùng, giơ tay sờ sờ mũi, nhẹ giọng hỏi: "Giỏi như vậy, có khen thưởng gì không?"

"Em muốn gì?" Lê Chỉ muốn giơ tay lau mồ hôi trên chóp mũi Thần Hi, lại sợ cử chỉ của hai người thân mật quá mức sẽ bị chụp được, sẽ không tốt đối với Thần Hi.

Thần Hi nháy mắt, đưa ra lời mời: "Đại tiểu thư, có muốn đi nhà vệ sinh không? Em dẫn đường cho chị."

Bình thường mấy chị em gái có tình cảm tốt đều sẽ tay trong tay đi WC.

Trong tòa nhà văn phòng luôn có ít người, chưa kể hôm nay tất cả giáo viên cùng học sinh đều có mặt ở sân tập.

Từ lúc bước vào hành lang, sẽ có thể cảm nhận được sự mát mẻ đặc trưng của tòa nhà văn phòng.

Thần Hi gõ nhẹ vào cửa ngăn của phòng vệ sinh, hoàn toàn không có ai đáp lại.

Lê Chỉ dựa vào cửa phòng vệ sinh có chút muốn cười, cảm giác mình đoán được ý đồ của cô.

"Lên xe thì thế nào?"

Thần Hi vòng trở lại, đưa tay vòng qua eo Lê Chỉ, nghiêng đầu hôn lên đôi môi hé mở khi nàng đang nói.

Thần Hi sau khi chạy có màu trắng hồng, giống như một quả đào mật thượng phẩm, đầy cám dỗ.

Lê Chỉ đặt tay lên chiếc eo thon của cô, không kìm được mà đáp lại nụ hôn.

Trong mắt Thần Hi tràn ra ý cười, khẽ cắn lên đầu lưỡi Lê Chỉ, thanh âm trầm thấp, giống như ác ma thì thầm.

"Bảo bối, chị thay đổi rồi~"

Đại tiểu thư nhà họ Lê cao quý, uy nghiêm, thế mà sẵn lòng cùng cô dựa vào cửa phòng vệ sinh hôn nhau nồng nhiệt.

Hơi thở Lê Chỉ nặng nề, mắt nhìn Thần Hi, giơ tay nhẹ nhàng nắm vuốt vành tai cô.

Lê Chỉ cũng cảm thấy mình đã thay đổi, từ một cỗ máy làm việc trở thành một cỗ máy có cảm xúc, từ thanh lãnh cấm dục biến thành dung túng Thần Hi "lái xe" bất cứ lúc nào.

Thần Hi giống như một loại người khác, một người hoàn toàn khác với mình, cho nên, khi đó, khi hơi say rượu ở nhà cũ, mới có thể bị cô thu hút.

Lê Chỉ vốn tưởng rằng Thần Hi có thể sẽ làm chút gì đó trong phòng vệ sinh, kết quả cô cũng chỉ là ôm ôm hôn hôn, tiện thể sờ chân dài eo nhỏ của nàng mấy cái.

Thần Hi thấy mà thèm muốn chết rồi, trong lòng ngứa ngáy không ngừng hừ hừ.

Hôm nay Đại tiểu thư hiếm khi mặc quần áo bình thường như vậy, cảm giác như thoải mái tuỳ ý hơn so với bình thường, nhìn cũng đẹp hơn.

"Đi thôi, hình như em nghe thấy tiếng loa phát thanh." Thần Hi nắm tay Lê Chỉ, mười ngón đan xen.

Hai người sóng vai đi trên hành lang của tòa nhà văn phòng với nhiệt độ thoải mái dễ chịu, dùng lời nói nhỏ nhẹ nói về Quýt nhỏ.

Nhắc đến những chuyện đáng xấu hổ mà con trai đã làm, mẹ ruột Thần Hi nhìn xuống đoạn video Lê Chỉ gửi tới, cười vô cùng vui vẻ, đôi mắt gần như cong thành hình lưỡi liềm.

Mặc dù Lê Chỉ trông điềm tĩnh, kín đáo, vẻ mặt vô cảm, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra tư thái thả lỏng.

Nàng khẽ liếc sang bên, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn rơi trên người Thần Hi.

Hai người nắm chặt tay nhau, đến khi từ chỗ thoáng mát bước vào dưới ánh mặt trời, một khắc này mới buông ra.

Thần Hi cất điện thoại, chạy về phía bục nhận giải, giữ đường, quay đầu nhìn Lê Chỉ một cái.

Cô không nói một lời nào, nhưng Lê Chỉ giống như đã nghe xong, hai tay đút vào túi áo khoác để che giấu sự căng thẳng trong lòng mình.

Thần Hi vừa mới nói Lê Chỉ đã thay đổi, nhưng bản thân cô cũng đã thay đổi, đúng không?

Ít nhất trái tim trước kia vốn khép kín và kháng cự giờ đã sẵn lòng mở ra, đón nhận một người khác bước vào.

Người chưa từng bằng lòng chấp nhận những mối quan hệ thân thiết, cũng chưa từng yêu đương, bây giờ lại bằng lòng vì Lê Chỉ thử một lần.

Thần Hi từ tay lãnh đạo trường nhận lấy chiếc huy chương vàng óng ánh.

Thiết kế bên trên cực kỳ dụng tâm, mặt trước có chữ số '1', mặt sau là biểu tượng chữ C.

Có thể nói, tất cả các duyên phận sau này của cô với Đại tiểu thư đều bắt nguồn từ Đại học C.

Cái này không chỉ là một cái huy chương hạng nhất.

Mà còn là trái tim của cô.

Thần Hi nắm vuốt huy chương, hô hấp căng lên, hiếm khi căng thẳng.

"Chị!"

Lê Thanh từ trên khán đài chạy về phía Lê Chỉ: "Em tìm chị cả buổi, chị ngồi ở đâu vậy?"

Trán hắn đầy mồ hôi, đưa cho Lê Chỉ nước khoáng đã cầm trong tay suốt nửa ngày: "Biết chị không thích uống đồ uống, liền mua nước khoáng."

Trong lòng Lê Chỉ thoáng cái mềm nhũn: "Kết quả thế nào rồi?"

"Chị đoán?" Mặc dù Lê Thanh bảo Lê Chỉ đoán, nhưng vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý đã sớm phản bội hắn.

Ánh mắt Lê Chỉ nhìn về phía sân khấu, lãnh đạo đang phát biểu: "Hạng nhất."

Lê Thanh vui vẻ: "Chắc chắn là em đứng nhất rồi, cũng không nhìn xem em là em trai của ai, đặc biệt là chị hôm nay đến xem trực tiếp em thi đấu, nếu không cầm hạng nhất, nào còn mặt mũi tới gặp chị."

Mi mắt Lê Chỉ khẽ động, chột dạ cầm nước trong tay: "Lê Thanh..."

"Chị, lát nữa chị có thể ở lại xem em nhận giải được không?"

Lê Thanh đưa tay kéo tay áo Lê Chỉ, đáng thương nói: "Chị, chị cũng rất lâu rồi không đến trường gặp em."

Trước kia mẹ của Lê Thanh, dì Trần, bận rộn đấu với tiểu tam, ngay cả con ruột cũng không để ý đến.

Khi đó, Lê Thanh được đưa đến nhà cũ, mỗi ngày đều đi theo phía sau mông Lê Chỉ, mãi đến tận trung học cơ sở, họp phụ huynh cũng là Lê Chỉ đi họp cho hắn.

Về sau, Lê Thanh được dì Trần đón về, gánh nặng trên người Lê Chỉ càng ngày càng nặng, hai chị em cũng đã lâu không còn như trước nữa.

Hôm nay Lê Chỉ tới, Lê Thanh thật sự rất vui, vui đến mức muốn khoe khoang với cả lớp.

Một chàng trai hơn hai mươi tuổi, có thể tự mình giải quyết mọi việc sau khi rời trường, nhưng trước mặt Lê Chỉ, vẫn luôn là đứa em trai bám lấy chị gái mình như lúc sáu, bảy tuổi kia.

Lê Chỉ không nói ra được lời từ chối, nhẹ nhàng thở dài: "Em cũng bao lớn rồi."

"Chị, chị đồng ý sao!" Lê Thanh nắm chặt nắm đấm, a một tiếng.

Lê Chỉ nhìn về phía bục nhận giải, khoé miệng nhấp ra một nụ cười nhẹ nhàng trong trẻo, nghĩ thầm chờ lát nữa cũng nên để Lê Thanh và Thần Hi làm quen một chút.

Trên sân khấu, lãnh đạo cuối cùng cũng nói xong, Thần Hi cùng nhóm người nhận giải đã được đưa xuống khỏi bục.

Lê Chỉ sợ nếu đứng quá gần lãnh đạo nhà trường nhận ra, nên đứng có chút xa.

Ngược lại với nàng, Tiếu Tiếu hận không thể cách Thần Hi gần thêm một chút nữa.

Cô nàng kéo Nhan Đà chen lên hàng trước nhất.

Tiếu Tiếu reo hò Nhìn Thần Hi trên sân khấu: "Thiến Thiến thực sự là quá tuyệt vời, tớ biết ngay cậu ấy chắc chắn sẽ là hạng nhất."

Nhan Đà miễn cưỡng bật cười một tiếng, nhìn Thần Hi, thực ra rất tự hào, ngoài miệng còn phải cay độc cô một câu: "Chạy xong nửa cái mạng cũng không còn, cần thiết hay không."

"Cái gì cần thiết hay không?" Tiếu Tiếu quay đầu nhìn Nhan Đà, cảm thấy như bản thân đã bị bỏ lỡ một thông tin quan trọng gì đó.

Tiếu Tiếu hoàn toàn không biết thâm ý đằng sau chiếc huy chương mà Thần Hi đang mang, khi cô nàng nghiêng đầu về một bên, mới nhìn rõ sắc mặt của Nhan Đà có bao nhiêu khó coi.

Người lúc đầu có làn da rất trắng, lúc này sắc mặt nhợt nhạt như sáp.

Trong lòng Tiếu Tiếu thắt lại: "Nhan Đà, cậu cảm thấy khó chịu sao?"

Nhan Đà lắc đầu, đưa tay nắm lấy cổ tay Tiểu Tiểu kéo cô nàng ra khỏi sân chơi: "Nói nhỏ một chút, đừng để Thần Hi nghe thấy, tớ đã tự gọi xe rồi."

Cô đã cảm thấy đau bụng từ trước khi Thần Hi chạy, ban đầu nghĩ là do uống quá nhiều cà phê nên cũng không để ý, nhưng càng về sau càng cảm thấy khó chịu.

Nhan Đà vốn muốn trực tiếp đến phòng y tế, nhưng Tiếu Tiếu lại kéo cô muốn xem Thần Hi nhận giải thưởng.

Thần Hi người này có nhiều tâm bệnh, nếu biết cô không thoải mái, nhất định sẽ không yên lòng.

Đặc biệt là hôm nay còn có người nào đó nhà họ Lê cũng có mặt, mặc dù Nhan Đà không quá thích nàng, nhưng cô cũng có thể nhìn ra Thần Hi thích người này.

"Đừng gọi Thần Hi."

Bốn chữ này gần như được nặn ra từ khẽ răng của Nhan Đà, dưới tiếng loa vang dội của sân tập phía sau, tiếng nói của cô trở nên nhỏ như tiếng muỗi kêu, căn bản nghe không rõ.

Cô vừa nói xong cũng ngất xỉu bên ngoài sân tập, chống đỡ đến bây giờ đã là cực hạn.

Nhan Đà đã gọi xe cấp cứu cho mình, cô cũng ảnh hưởng đến buổi trao giải, cũng không muốn để Thần Hi biết.

Tiếu Tiếu chưa từng trải qua vấn đề lớn nào, tận mắt nhìn Nhan Đà ngất xỉu trong trong lòng mình, người đều sợ hãi đến ngây ra.

Tay cô nàng run rẩy gọi điện thoại cho Thần Hi, giọng nói mang theo âm điệu khóc nức nở, "Thiến Thiến, cậu tới nhanh đi, Nhan Đã ngất xỉu rồi."

Thần Hi gần như đã đến trước mặt Lê Chỉ, tiếp điện thoại xong sắc mặt lập tức tái xanh.

Cô đã nói sắc mặt của Nhan Đà sáng nay trông không được tốt lắm.

Thần Hi hít sâu một hơi, sau khi hỏi rõ vị trí, nhẹ nhàng trấn an Tiếu Tiếu: "Cậu đừng hoảng, tớ sẽ tới ngay."

Thần Hi một tay siết chặt huy chương trong tay, một tay cầm điện thoại, như người đang đứng ở giữa một chiếc bập bênh.

Cô cất điện thoại, nhẹ giọng gọi Lê Chỉ, "Nhan Đà ngất xỉu, bây giờ em phải đến bệnh viện, chị muốn đi cùng em không?"

"Có nghiêm trọng không? Ở bệnh viện nào?" Lê Chỉ nhíu mày, lấy điện thoại di động ra làm cử chỉ liên lạc với bác sĩ quen biết ở bệnh viện.

"Không biết, cậu ấy tự gọi xe cấp cứu cho mình, hiện tại bên cạnh cũng chỉ có Tiếu Tiếu."

Thần Hi đặt tay lên cổ tay Lê Chỉ, lòng bàn tay một mảnh lạnh buốt: "Em không yên tâm."

Nhan Đà đối với cô mà nói không chỉ là bạn cùng phòng, mà còn là người thân.

Trong lòng Thần Hi thực ra rất hoảng, hoảng đến mức hô hấp run rẩy, trái tim như treo ở cổ họng, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.

Năm đó mẹ cô cũng được xe cấp cứu đưa đi.

Khi đó, cô còn không biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào, ngây ngốc nhìn mẹ được người bế lên xe.

Lê Chỉ cất điện thoại di động vào túi, đang định đi cùng Thần Hi, thì nghe thấy Lê Thanh từ xa gọi nàng: "Chị?"

Lê Thanh khó hiểu nhìn Lê Chỉ cùng Thần Hi, vẫy tay với bọn họ: "Nhớ chụp ảnh cho em."

Trương Dương phía sau đẩy hắn một cái, "Nhanh lên, yên tâm đi, không thiếu fan girl chụp ảnh cho mày đâu."

Thần Hi ngơ ngác một chút, lúc này mới muộn màng nhận ra Lê Chỉ ở Đại học C không chỉ có mình mình.

Mà Nhan Đà có lẽ là cần cô hơn.

Thần Hi nhét huy chương vào túi áo thể thao, hít một hơi thật sâu để ổn định giọng nói.

"Chị xem Lê Thanh nhận giải đi, em đến bệnh viện trước, chúng ta sẽ liên lạc với nhau qua điện thoại."

Lê Chỉ cụp mắt nhìn chiếc huy chương mà Thần Hi tùy ý nhét vào túi, câu nói "Chờ em, em có quà cho chị" một tiếng trước dường như đã trở thành một câu nói đùa.

Càng buồn cười hơn chính là bản thân vẫn đang chờ đợi với sự kì vọng thực sự.

Lê Chỉ biết sự lựa chọn của Thần Hi là hợp lý và đúng đắn nhất, cũng biết hiện tại không phải lúc tặng huy chương, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một nỗi thất vọng khó tả.

Suy cho cùng, đối với nàng Nhan Đà chẳng qua chỉ là một người xa lạ không quan trọng.

Không bằng huy chương, không bằng Lê Thanh, càng không bằng Thần Hi.

Mà bây giờ, bản thân đứng bên cạnh Lê Thanh, tận mắt nhìn Thần Hi cất huy chương chạy về phía Nhan Đà ở bên ngoài sân tập.

"Thần Hi!" Lê Chỉ nắm chặt ngón tay, nhíu mày gọi cô.

Thần Hi quay đầu lại, đứng tại chỗ nhìn Lê Chỉ.

Hai người như thể đột nhiên đứng im, mọi thứ xung quanh như thể ngừng lại trong khoảnh khắc này.

Lê Chỉ có phần đánh cược.

Chỉ cần Thần Hi quay lại, nàng sẵn lòng đi gặp Nhan Đà cùng cô.

Thần Hi gấp đến đầu đầy mồ hôi, hốc mắt đỏ bừng, nhìn Lê Chỉ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, khẽ cắn môi quay đầu tiếp tục chạy về phía trước.

Cô đã có một lần nuối tiếc, không muốn trải qua một lần nữa.

Lê Chỉ không thể rời đi, Thần Hi mặc dù khó chịu, nhưng không trách nàng.

Nhìn cô chạy xa, quai hàm Lê Chỉ căng chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm theo hướng của Thần Hi.

Trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, như là thiếu đi một phần.

Rõ ràng ánh mặt trời đang rất gay gắt trên đỉnh đầu, nàng lại cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Lê Chỉ có một loại cảm giác không thể giải thích được, cho dù hôm nay người ngất xỉu không phải Nhan Đà, nhưng với bất cứ người nào mà Thần Hi quan biết, cô đều sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.

Những vấn đề chưa được giải quyết trước đây lần nữa hiện ra trước mắt.

Dường như tất cả mọi người đều có thể lấy đi sự chú ý của Thần Hi từ trên người chính mình.

Cô dường như tốt với tất cả mọi người.

Nhưng lại có vẻ không tốt nhất với ai.

Lúc đầu cho rằng Thần Hi thích mình, nhưng bây giờ Lê Chỉ không dám chắc chắn nữa.

So với người khác, so với Nhan Đà, nàng trong lòng Thần Hi rốt cuộc có bao nhiêu chỗ đứng?

---------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký kim chủ

Vải thiều: Hừ, trừ một cái túi!