Chương 42: Dấu chân trên vai

Trong góc tối, tôi thì thầm: Văn tự cổ mà hắn viết có nghĩa là gì vậy?”

Đao Như bưng lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Em cũng không biết”.

Tôi trừng mắt, hỏi: “Em lừa chú ấy?”

Đao Như gật đầu, lại cẩn thận nói: “Những bức ảnh quan tài kia, khẳng định không phải là hắn đưa cho em! Nhưng làm sao hắn biết có những bức hình này, em cũng không rõ, vì với mối quan hệ này, nhất định hai bọn em sẽ không hợp tác.

Tôi nhớ lại phải ứng của hai bọn họ khi lần đầu gặp nhau ở nhà ga, liền hỏi: “Hai người đến tột cùng có ân oán gì với nhau?”

Đao Như nói: “Ân oán giữa hai bọn em rất dài dòng, tạm thời không nói cho anh. Nhưng anh nhớ kỹ, mặc kệ hắn hỏi anh những văn tự này là gì, anh cũng không được nói ra”.

Tôi đã hiểu ý tứ của Đao Như, cô ấy đang muốn bảo vệ tôi.

Bởi vì từ khi tới núi Long Hổ, chú trung niên trở nên rất quái dị, mà văn tự cổ này chính là Đao Như cho tôi một bùa hộ mệnh. Nếu chú trung niên đối với tôi tâm sinh ác ý, muốn nửa đường gϊếŧ chết tôi, vậy ít nhất tôi vẫn bảo lưu được bí mật này, hắn sẽ không manh động.

Ngày hôm sau, chúng tôi sắp xếp lại trang bị của mình và chuẩn bị xuất phát lên núi. Được nửa đường, Đao Như buồn vệ sinh, đỏ mặt rời đi, hai chúng tôi đứng tại chỗ đợi.

Trời hôm nay âm u, chú trung niên bất thình lình hỏi tôi: “A Bố, những văn tự cổ kia đến tột cùng có ý nghĩa gì?”

Tôi hỏi: “Những văn tự cổ đó là chú nhìn thấy ở đâu?”

Chú trung niên ngượi lại nói chuyện rất thoải mái, hắn nói: “Tôi nhìn thấy trên một ngôi mộ”.

“Nha, ý nghĩa của những văn tự này hiện tại không tiện tiết lộ, đợi đến lúc có thể nói thì cháu nhất định sẽ nói cho bác”.

Đao Như đã cho tôi một tấm bùa hộ mệnh như vậy, thì tôi sẽ lợi dụng tấm bùa này dụ chú trung niên từ miệng nói ra tin tức.

Chú trung niên hừ lạnh một tiếng nói: “Nữ nhân này, cậu tuyệt đối đừng dễ dàng tin, những bức ảnh kia căn bản đều không phải tôi gửi cho cô ta, nhưng tại sao lại rơi vào tay cô ta, tôi cũng không biết!”

Vừa nói như vậy, tôi hầu như bối rối.

Đao Như nói những tấm ảnh không phải chú trung niên đưa cho cô ấy, chú trung niên cũng nói rằng chắc chắn không phải chú ấy đưa cho Đao Như, bởi vì hai người đó có ân oán từ trước. Vậy có thể hay không chú trung niên đưa những tấm ảnh đó cho một người, mà người này không tới, đồng thời đem tin tức lan truyền cho Đao Như, kết quả cuối cùng chính là đem Đao Như và chú trung niên liên hệ với nhau?

Nguyên nhân làm vậy là gì? Chẳng lẽ người trung gian kia biết hai người bọn họ có ân oán, cố ý đem hai người bọn họ ràng buộc với nhau theo tôi đến núi Long Hổ. Đến lúc đó, nếu có chuyện gì không hợp phát sinh xung đột, liền gϊếŧ chết đối phương? Hay hoặc là lưỡng bại câu thương?

Đây là một cơ hội tốt để ném hòn đá trúng hai con chim, người trung gian này rốt cuộc là ai?

Trong số những người tôi quen, biết tin tức về những tấm ảnh này, chỉ có bác Hải!

Mũi nhọn lại chỉ vào bác Hải một lần nữa, tôi lại nghi ngờ bác Hải. Tôi biết rằng bác Hải là một cao nhân, bởi vì hắn lần thứ nhất cứu mạng tôi, hắn dùng kim châm điểm huyệt tôi lại để tôi không thể động đậy, lúc này mới vác tôi đi, né tránh tai nạn xe cộ.

Nhưng nghĩ lại một lần nữa, có thể hay không lúc tôi đang hút thuốc, hắn cũng có thể lặng lẽ tiếp cận tôi, dùng kim châm phong ấn huyệt đạo của tôi, sau đó dắt tôi vào trong một ảo giác, nói cách khác, lúc đó tôi thấy chiếc Lamborghini xảy ra tai nạn, có thể là giả sao?

Tuy bản thân tôi cũng không quan tâm tin tức cho lắm, nhưng đoạn thời gian đó tôi xác định cũng không có báo chí nào đăng tin vụ tai nạn giao thông ở xưởng Tiêu Hoá. Theo lý thuyết, loại xe trâu bò như Lamborghini gây ra tai nạn như vậy thì các tờ báo bát quái phải đăng rất nhiều tin tức lên để thu hút ánh mắt quan tâm của người đọc, nhưng vấn đề là tôi không hề thấy một tin tức nào của vụ tai nạn xe hơi đó.

Chẳng lẽ, tôi hai lần cùng Tử thần gặp thoáng qua kỳ thực đều không tồn tại, đều là do ảo ảnh của bác Hải tạo ra?

Dù sao ở lúc hai lần tôi đối mặt tử vong, bác Hải đều có quỷ thần xui khiến tìm được tôi, đây thật là một điềm đáng ngờ!

Nếu suy luận này là đúng, thì bàn tay vô hình ẩn nấp đằng sau kia, nhất định là bác Hải!

Tôi đột nhiên có cảm giác những đám mây mù bay đi và nhìn thấy được bầu trời trong xanh. Tôi vẫn luôn dần dần suy nghĩ mọi vấn đề, nhưng căn bản không có đứng ở góc độ của Thượng đế để quan sát mọi người. Bởi vì khi tôi lái chiếc xe bus số 14 và gặp được bác Hải, vì lẽ đó chuyến xe bus số 14 đã gặp phải bao nhiêu chuyện quỷ dị, nhưng tôi chưa bao giờ đem những chuyện đó cùng bác Hải liên hệ với nhau.

Bây giờ suy nghĩ một chút, thậm chí tất cả mọi thứ, bao gồm cả việc tôi nhận được lời mời làm tài xế xe bus số 14, có thể đó chính là bác Hải muốn bẫy tôi từ trước!

Nghĩ tới đây, bỗng chốc thấy sáng sủa ra, cũng bỗng nhiên có thể giải thích hết được tất cả những chuyện kì quái. Chú trung niên biết đến cổ thuật Bốn mắt môn đồng, mà khi tôi gọi cho bác Hải, hắn dĩ nhiên cũng biết loại cổ thuật này, không chỉ thế hắn còn biết bà Phùng nuôi dưỡng Âm dương thằn lằn.

Một người cao thâm khó lường như vậy, nếu thực sự quen biết chú trung niên, như vậy hắn có thể hay không chính là người lãnh đạo của chú trung niên? Mà chú trung niên biết tất cả các loại cổ thuật, là đều do bác Hải nói cho hắn biết?

Tôi cười chế nhạo trong lòng, thầm nói xem ra bây giờ tôi không được tin bất cứ ai nữa, hiện nay chỉ có thể đi một bước nói một bước.

Làm sáng tỏ được những nghi hoặc trong lòng, tôi cảm thấy thư thái hẳn ra, quỷ thần sau lưng, hay là bàn tay lớn trong bóng tối đó đã chế tạo ra âm mưu?

Mà tôi, cần phải làm tơ bóc kén, tìm ra được người lãnh đạo thật sự. Trước lúc này, tôi sẽ tôi sẽ thăm dò nội tình tất cả mọi người!

Đao như thuận tiện quay lại, ba người chúng tôi lại đi theo con đường núi tiếp tục đi về hướng núi Long Hổ, ở nửa đường phát hiện không ít những bia mộ tàn tạ cùng với những cây lim mục nát.

Cây lim mật độ cao, bình thường được sử dụng để chế tác quan tài, có thể ngàn năm không bị mục nát, những cây lim trên con đường này đã bị phân huỷ nghiêm trọng, có thể thấy rằng tục quan tài táng ở Long Hổ có lịch sử rất lâu đời.

Chú trung niên đi phía trước, Đao Như đi ở giữa, tôi đi sau cùng.

Vừa đi, chú trung niên bỗng dưng khoát tay chặn ngang lại và hét lên: “Đừng di chuyển!”

Hả? Tôi nhìn về con đường núi phía trước, hỏi: “Sao vậy?”

Chú trung niên ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào những viên đá trên mặt đất, tôi cùng Đao Như cũng đi tới cũng nhìn viên đá cẩn thận xem, một lúc sau tôi không nhịn được hỏi: “Không có chỗ gì đặc biệt chứ?”

Chú trung niên nói: “Con đường này quỷ đã từng đi qua”.

Tôi cùng Đao Như liếc mắt nhìn nhau, không biết nói gì tiếp, chú trung niên còn nói: “Tiếp tục đi thôi, nhất định phải cẩn thận vạn phần!”

Ba người chúng tôi tiếp tục đi tiến về phía trước, có câu nói vọng sơn ngựa chết, con đường núi này rất khó đi, đến tận buổi tối chúng tôi mới đến giữa sườn núi, dù sao nơi này cũng là vùng chưa được khai thác, không có con đường bằng phẳng.

Bên trong núi Long Hổ, quan tài táng thần bí nhất, đặc biệt là trong các hang động. Khi màn đêm buông xuống, ba người chúng tôi ở lại trong một hang núi, dựng lều và đốt đuốc.

“Ai, mệt mỏi chết ta rồi”. Đặt balo xuống đất, tôi gần như muốn ngã quỵ.

Chú trung niên đang ngồi nấu mì, Đao Như cười hì hì đi tới sau lưng tôi, giúp tôi nhẹ nhàng xoa bóp vai và nói: “A Bố, khổ cho anh rồi”.

Đao Như không động thủ cũng còn tốt, cô ấy vừa chạm vào, tôi kêu một tiếng hít vào ngụm khí lạnh, suýt chút nữa nghẻo luôn rồi.

Đau quá!

Đau xót ruột.

Tôi nói rằng Đao Như hãy nhẹ chút a, tôi cả ngày cõng balo, vai đều sắp đứt đoạn mất.

Đao Như dùng sức nhẹ lại, nhưng tôi vẫn cảm thấy đau, loại đau này nên nói như thế nào đây?

Vai căn bảo là không thể đυ.ng vào, không dám đυ.ng vào, chỉ cần hơi đυ.ng tới liền một trận đau xót ruột. Đao Như xoa bóp vai cho tôi, tôi cứ gào thét, và cuối cùng Đao Như nói: “A Bố, anh có phải là đàn ông không vậy, cõng một balo leo núi liền đau thành như vậy?”

Chú trung niên cũng cười nhạo tôi một câu: “Tiểu tử, bình thường tại sao không rèn luyện thân thể chứ? Leo núi lao lực hơn lái xe bus nhiều”.

Tôi nói: “Chú à, nấu mì xong thì đun hộ cháu một nồi nước sôi đi, cháu ngâm vai một chút”.

Nói xong, tôi liền cởi trần ngồi trong hang núi. Chúng tôi là đang ngồi ở cửa hang, trong hang núi sâu không lường được, thỉnh thoảng gió mát thổi vào, trong nháy mắt thấy thoải mái không ít.

Ngay khi tôi vừa dựa vào tường đá, Đao Như bỗng nhiên kinh ngạc nhìn về phía tôi, hét to một tiếng rồi lùi về phía sau hai, ba bước.

Tôi nói cô ấy làm sao vậy? Tôi chỉ cởϊ áσ chứ đâu có cởϊ qυầи, làm gì mà căng thẳng vậy.

Sắc mặt Đao Như trắng bệch, chỉ vào tôi, trừng to đôi mắt, ấp úng nói không ra lời. Ánh lửa ở cửa hang núi chiếu rọi vào tôi, làm cho làn da tôi một mảnh màu đồng. Tôi cúi đầu nhìn, sợ hãi đến cả người run lên!

Trên bả vai của tôi, chẳng biết lúc nào xuất hiện một cặp dấu chân!