Chương 33: Không chảy máu (2)

Chẳng lẽ, bác Hải muốn hại tôi?

Cũng không đúng vậy, hắn muốn hại tôi thì đã sớm động thủ, vì sao còn muốn chờ đến bây giờ? Sau khi cân nhắc hơn thiệt, tôi lựa chọn nói thật cho bác Hải.

Tôi nói: “Bác Hải, từng có người nhắc cháu rằng chỗ điều khiển tuyệt đối không được mở ra, đồ vật bên trong đó không thể nhìn, nếu nhìn thì cháu sẽ chết!”

Bác Hải cười ha ha, nói với tôi: “Ai nói cho cậu như vậy?”

Tôi nói là có một chú trung niên bảo thế.

Bác Hải gật đầu, nói: “Hắn nói không sai, đồ vật trong chỗ điều khiển nếu cậu mở ra, thì chắc chắn phải chết”.

Tôi trừng mắt, nói: “Vậy những lời lúc nãy không phải vô nghĩa sao? Biết chắc chắn sẽ chết, còn bảo cháu mở ra?”

Bác Hải bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch, bám vào bên tai tôi nhỏ giọng nói: “Nếu như cậu mở ra, cậu chắc chắn phải chết, nhưng cậu bây giờ, vẫn là người sống sao?”

Nói xong, bác Hải như có thâm ý vỗ vỗ vào ngực tôi, sau đó lại tiếp tục rót rượu, như thể chưa nói cái gì.

Cả người tôi mềm nhũn, suýt chút nữa ngã trên mặt đất.

Hắn cố ý vỗ ngực tôi, không phải là đang ám chỉ là hắn biết tôi không có trái tim sao? Bác Hải rốt cuộc là ai?

Thấy trên mặt tôi kinh ngạc không thôi, bác Hải uống một hớp rượu, nói: “Ta sẽ không nói gì thêm để cậu tin tưởng lời nói của ta, bởi vì lão tử lần trước đã ăn qua thiệt thòi, ngươi tiểu tử này, còn dám lấy gạch ném ta. Lần này cậu có tin hay không, ta hoàn toàn có thể mặc kệ cậu, để cậu tùy tiện chết đi”.

Tôi lúng túng nói: “Bác Hải, bác đừng nói như vậy, lúc trước không phải cháu cố ý mà, nhưng may mà có bác tới, nếu không cháu đã mất mạng rồi”.

Nói đến đây, tôi đem tất cả các chuyện liên hệ lại với nhau.

Lần thứ nhất, tôi suýt chút nữa bị chiếc xe Lamborghini đâm chết, bác Hải không hiểu vì sao liền đến tìm tôi, cứu tôi một mạng.

Lần thứ hai, tôi bị đầu độc tâm trí, suýt chút nữa uống thuốc cỏ tự tử, ở lúc khẩn cấp bác Hải vẫn không hiểu sao lại tìm được tôi, lại cứu một mạng.

Bác Hải cứu tôi, đây là thật, nhưng làm sao mỗi lần hắn có thể chuẩn xác tìm tới tôi? Chẳng lẽ đã động tay động chân gì trên người tôi? Hoặc là do hắn đúng là cao nhân?

Lại cùng bác Hải hàn huyên vài câu, bác Hải muốn tôi cùng uống, nhưng tôi kiên trì nói đêm nay phải lái xe, không thể uống rượu.

Buổi tối trở về văn phòng tổng trạm, Trần Vĩ sắc mặt thật sự không tốt, bởi vì tôi xin nghỉ tận ba ngày mà.

Thấy tôi vào hắn cũng không có phản ứng gì, tôi tự mình chơi máy vi tính, tôi cũng không nói một lời nào. Đến 12 giờ, liền trực tiếp xuất phát xe.

Chuyến xuất phát trở về, Trần Vĩ đứng ở cửa văn phòng, một tay cầm một chén rượu nhỏ, một tay cầm điếu thuốc, thấy tôi từ trên xe bước xuống, nói: “Tiểu Lưu, ngày mai hãy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe”.

Tôi nói: “Làm sao đột nhiên lại phải kiểm tra sức khỏe?”

Trần Vĩ xoay người lại. vào trong phòng lấy ra một bản thông báo rồi nói: “Cấp trên ra lệnh, nhất định phải kiểm tra sức khỏe, đến thời điểm thì theo tôi, tôi sẽ lái xe đưa cậu đi”.

Tôi nói được, vậy thì đi thôi.

Trần Vĩ ngẩn ra, không nghĩ tới tôi đáp ứng thoải mái như vậy.

Sáng sớm hôm sau, tôi cùng Trần Vĩ đều không ăn cơm, bụng rỗng lái xe đến trung tâm bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nộp tiền rồi đứng xếp hàng. Trần Vĩ bỗng nhiên nói với tôi: “Tôi đau bụng, cậu cứ đứng xếp hàng đi, lúc nữa tôi quay lại”.

Trần Vĩ đi vệ sinh mất hơn nửa giờ cũng chưa thấy hắn quay lại.

Tôi liền buồn bực, chả lẽ hắn ngã luôn xuống hố phân rồi?

Chờ sau khi tôi lấy máu và hoàn thành các xét nghiệm khác, Trần Vĩ lúc này mới khoan thai đi đến, ôm bụng, sắc mặt tái nhợt. Tôi nói nhân lúc đang ít người, hắn hãy mau đi vào xếp hàng đi.

Trần Vĩ móc tiền trong túi ra rồi đưa cho tôi, nói: “Tiểu Lưu, mua giúp tôi một bao thuốc, nhưng đừng mua ở gần đây, đều là thuốc giả, cậu đi đến đường số 81qua siêu thị Nhạc Phúc mà mua”.

Tôi nhận tiền, Trần Vĩ tiếp tục xếp hàng, khi đi khỏi bệnh viện, tôi buồn bực, mua một bao thuốc thôi mà bắt tôi chạy đến mấy dặm ra tận đường số 81?

Xung quanh đây rất nhiều cửa hàng bán thuốc lá và rượu, quy mô còn rất lớn, làm sao có khả năng bán thuốc giả? Làm gì có ai gan lớn như vậy.

Mới vừa ra cửa lớn bệnh viện, đột nhiên vỗ đầu một cái, nói mình thật là đần, còn chưa hỏi hắn muốn mua thuốc lá loại nào.

Tôi liền quay lại trung tâm kiểm tra sức khỏe, nhìn thấy Trần Vĩ vẫn đang xếp hàng, bỗng nhiên sau lưng hắn có một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, lặng lẽ vỗ vào lưng Trần Vĩ một cái.

Trần Vĩ xoay người, theo vị bác sĩ mặc áo blouse trắng lặng lẽ rời đi.

Ồ, đi đâu vậy? Không đi kiểm tra sức khỏe sao?

Tôi mau mau đuổi theo hướng đi của Trần Vĩ, nhìn hắn theo vị bác sĩ kia đi tới phòng chẩn đoán, tôi nghĩ thầm mau mau đuổi kịp Trần Vĩ hỏi xem hắn muốn mua loại thuốc gì.

Ngay khi tôi đuổi tới phòng chẩn đoán, chợt nghe bên trong truyền đến một câu: “Anh Trần, tình hình của anh khá là đặc biệt, có điều cũng không phải việc khó gì, tôi đã giúp anh làm một bản báo cáo sức khỏe giả”

Trần Vĩ mỉm cười, nói: “Cảm ơn bác sĩ Chu, khi khác tôi sẽ tới thăm”.

Nói xong, bên trong truyền đến tiếng bước chân, có vẻ như Trần Vĩ chuẩn bị đi ra, tôi ngẩn ra, chuẩn bị nhanh chóng làm ra vẻ không nghe thấy gì, nhưng trong phòng chẩn đoán lại truyền ra một câu: “Nhưng anh Trần có thể nói rõ cho tôi hay không, vì sao tôi không thể lấy máu của anh ra được?”

Vừa mới nghe lời này, tôi trừng mắt, mặt đầy vẻ khó tin, lấy không ra máu?

Tôi tuy rằng không phải bác sĩ, nhưng đối với việc này có hiểu đôi chút, lấy không ra máu, chỉ có thể là do kim tiêm không đâm vào mạch máu bên trong mà lại đâm vào cơ thịt nên không lấy máu ra được. Đây là bệnh viện cấp thành phố, làm sao có khả năng sẽ có hộ sĩ trình độ kém như vậy?

Coi như là đang thực tập, cũng không thể không đâm đúng vào mạch máu chứ? Một lần không được, hai lần, ba lần cũng đều không được?

“Bác sĩ Chu, chuyện của tôi mong anh không nên hỏi nhiều, chỉ là làm giả một bản báo cáo sức khỏe, đây không tính là đại sự gì chứ?” Nghĩ khí của Trần Vĩ có chút không vui.

Bác sĩ Chu nói: “Đó là đương nhiên, chỉ có điều mỗi lần anh đến kiểm tra sức khỏe tôi đều làm báo cáo giả, nếu trên người anh thực sự mang căn bệnh ác tính, vậy là tôi đã thất trách rồi”.

Trần Vĩ nói: “Anh xem dáng vẻ của tôi giống như bị bệnh không?”

Bác sĩ Chu nói: “Không, nhưng tôi vẫn không nghĩ ra tại sao không thể lấy máu của anh được, cứ như trong cơ thể anh không có dòng máu nào ý”.

Trần Vĩ nói: “Việc này anh không cần để tâm, ngược lại có gì tốt sẽ tôi sẽ nghĩ đến anh, giờ tôi đi đây”.

Nói xong, phòng hội chấn lần thứ hai truyền đến tiếng bước chân, tôi cả kinh, quay đầy nhìn bốn hướng nhưng không có nơi nào để trốn, mắt thấy nếu như Trần Vĩ kéo cửa phòng ra liền sẽ thấy tôi.

Tình huống khẩn cấp, tôi nhân cơ hội vội vã làm ra động tác nhìn xung quanh, giả vờ như là đang tìm kiếm Trần Vĩ.

Cánh cửa mở, Trần Vĩ cầm tờ báo cáo sức khỏe đi ra, vừa liếc mắt liền nhìn thấy tôi.

“Tiểu Lưu, sao cậu lại ở đây? Mua thuốc lá xong rồi sao?” Trần Vĩ hơi kinh ngạc.

Tôi nói: “Không phải, tôi mới đi ra cửa bệnh viện, nhớ tới tôi chưa hỏi anh mua thuốc hãng gì, quay lại hỏi thì thấy anh đi về hướng này, nhưng cũng không biết anh ở trong phòng nào”.

Không đợi Trần Vĩ nói, tôi lập tức bồi thêm một câu: “Anh Trần, nhanh như vậy đã kiểm tra sức khỏe xong rồi sao?”

Trần Vĩ cố tình giấu bản báo cáo sức khỏe đi, cười nói: “Ừ, lấy một chút máu mà thôi, rất nhanh”.

Trên đường trở về, Trần Vĩ không nói một lời, khi đi qua siêu thị Nhạc Phúc trên đường số 81, hắn cũng không để tôi xuống xe mua thuốc lá, tôi đem tiền trả lại hắn. Khi trở về văn phòng khách tổng trạm, tôi lập tức đi về ký túc xá.

Xem ra trước đây tôi suy đoán hoàn toàn không sai, tôi không đếm xỉa tới Trần Vĩ, trước tiên không nói hắn là người hay quỷ, chí ít trên người hắn đang cất giấu bí mật, có thể rất nhiều, hoặc là rất lớn.

Nhưng có một việc tôi không nghĩ ra, nếu như là người thường thì tại sao ống tiêm không thể lấy máu ra? Ống tiêm tuyệt đối sẽ đâm vào mạch máu, nếu như không hút được máu, chỉ có thể nói, trong thân thể hắn nhất định không có máu tươi!

Tôi không khỏi nhớ tới lời bác Hải nói, muốn phân biệt được một người có phải là quỷ hay không, đâm hắn một nhát, nếu như chảy máu thì là người, còn không chảy máu, chính là quỷ!

Trên người bỗng bốc lên một luồng hơi lạnh.

Chẳng lẽ, tôi vẫn không để tâm đến Trần Vĩ, người này mới thật sự là quỷ? Chính là con quỷ ẩn nấp sau bóng tối thao túng tất cả kia?

Nếu không, tại sao hộ sĩ lại không thể lấy máu của hắn được?

Đầu óc tôi bỗng nhiên chấn động, nghĩ đến một kế hoạch gϊếŧ người kinh hoàng! Kế hoạch gϊếŧ người liên hoàn này, những tài xế đã chết, cùng với chuyến xe bus số 14 này, có liên hệ với nhau!