Chương 24: Quỷ rốt cục hiện thân

Bước nhanh vào thôn Tang Hòe, vừa mới tiến vào thì trước mặt nhìn thấy một căn lều chứa linh cữu.

Nhiều người sống ở thành thị từ nhỏ nên không hiểu rõ lắm về căn lều chứa linh cữu này. Chính là dùng vải dầu, dựng một cái hành lang, ở trong vô cùng âm u, và một số người đặc biệt vẫn sẽ ở trong đó. Những căn lều chứa linh cữu này được phun một loại chất lỏng đặc biệt có mùi giống xạ hương.

Lều chứa linh cữu có lối vào rất giống rèm cửa, ở trên thường có một tấm vải dài, trông giống bảng hiệu, bên trên có viết những câu thơ lưu danh thiên cổ, đều là ca tụng người. Ở hai bên lều chứa linh cữu, được treo rất nhiều tranh thư pháp và tranh vẽ. Nhưng tác phẩm này nội dung đại khái chính là Chung Quỳ bắt quỷ, hoặc là Võ Tòng đánh hổ, hoặc là Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh, nếu không cũng là Quan Vân Trường qua 5 ải chém 6 tướng, tất cả đều là những điền cố rất nổi danh.

Mà những bức tranh thư pháp kia cũng đều rất nổi danh, tỷ như Lan Đình Tự, hoặc là thơ cổ thời Đường và thời Tống, nhưng khẳng định không phải là bản gốc, đều là được vẽ lại bởi các nghệ nhân dân gian.

Ở nông thôn có một sự khó khăn như vậy. Đường càng dài, càng có nhiều người chết. Những nhà có tiền thì lều chứa linh cữu có thể dài mấy chục mét, còn những nhà kinh tế khó khăn thì nhiều lắm cũng chỉ 3-5 mét.

Có điều tôi thấy cho dù lều chứa linh cữu có dài thế nào, thì người chết đâu có thể nhìn thấy. Đây chỉ là lòng hư vinh của người sống.

Tôi lặng lẽ đến gần đứa bé mặc quần yếm, hỏi: Này em trai, trong thôn này ai vừa chết đấy?

Đứa trẻ này ôm một cái nắp nồi, trên mặt còn lưu theo hai dòng nước mũi, nó thử khịt mũi đem hai dòng nước mũi trở lại, nói: ông Lý chết rồi.

Ông Lý là ai? Tôi nhỏ giọng hỏi.

Cậu bé nắp nồi chớp mắt nói: ông Lý là người hay cho cháu ăn kẹo.

Tôi suýt chút nữa lăn ra đất, tôi nào biết ai hay cho nó ăn kẹo chứ.

Tôi lấy ra 5 nhân dân tệ đưa cho cậu bé nắp nồi: Cầm mà mua kẹo ăn đi.

Thằng nhóc này vừa nhìn thấy tiền thì mắt sáng lên, không có chút khách khí liền trực tiếp chộp tiền từ tay tôi rồi đi về hướng quán tạp hóa.

Tôi lại đi hỏi thăm một trận mới biết người chết tên là Lý Quốc Trung, mà cái người Lý Quốc Trung này, chính là ông lão hói đầu!

Tôi đứng ở lều chứa linh cữu, nhìn chằm chằm vào bức Chung Quỳ bắt quỷ, trong lòng ngơ ngác không ngớt, ông lão hói đầu vốn là muốn hại tôi, mà giờ tôi đến đây tìm ông ta tính sổ, nhưng mà tại sao lại đột nhiên chết rồi?

Sau trận hỏi thăm lúc nãy, tôi dĩ nhiên phát hiện người trong thôn đều có ấn tượng tốt với Lý Quốc Trung! Là ấn tượng rất tốt, hầu như không có ấn tượng xấu nào.

Những đứa trẻ nói rằng ông Lý thường cho chúng nó ăn kẹo. Những người trung niên nói rằng lão Lý là một người tốt, không có chuyện gì ông ta sẽ dùng xe đẩy giúp người trong thôn lót đường.

Có điều một đám người lớn tuổi thì lại nói thân thể lão Lý cường tráng như vậy, làm sao mà đột nhiên lại chết. Kỳ lạ ở chỗ tôi phát hiện ra những cô con gái của Lý Quốc Trung đều rất giàu có!

Bọn họ trở về chịu tang đều đi Audi về, người trong thôn cũng nói lão Lý xưa nay không thiếu tiền xài.

Tôi nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh toát, sau đó ớn lạnh toàn thân!

Ông lão hói đầu lúc trước không ngừng xin thuốc lá của tôi, nếu như là một người giàu có tại sao phải làm như vậy? Hơn nữa người trong thôn đều nói lão Lý là một người tốt, vậy ông ta vì sao lại muốn dùng bí mật áp chế tôi để hưởng lợi?

Một phỏng đoán táo bạo, như tia chớp, xuất hiện trong đầu tôi.

Ông lão hói đầu bị quỷ ám! Vì vậy, ông ta cũng là bị quỷ gϊếŧ!

Nguyên lai không phải ông lão hói đầu muốn hại tôi, mà chính là do con quỷ trong người ông ta!

Mà con quỷ kia đã sắp đặt kế hoạch, gần như đã lừa được tôi, chỉ chờ chiếc Lamborghini kia đâm chết tôi, kết quả là tôi tránh được một kiếp, và sau đó hắn biết chắc chắn rằng tôi sẽ quay lại tìm ông lão hói đầu tính sổ!

Con quỷ ẩn nấp đằng sau kia, vì sợ gặp rắc rối nên trực tiếp gϊếŧ ông lão Lý Quốc Trung, để bí mật vĩnh viễn được dấu kín.

Bởi vì, người chết không thể nói chuyện!

Tôi không nhịn được run lên một cái, cảm thấy đầu óc choáng váng. Nhìn bức Chung Quỳ bắt quỷ trước mắt tựa hồ cũng cảm thấy con quỷ bên trong bức tranh như đang cười với tôi.

Tôi nhớ lại cái chết của lão Tôn.

Người trong thôn đều nói lão Tôn thân thể khỏe mạnh, nhưng đột nhiên lại chết. Vào buổi tối đó trước khi chết trời đổ mưa, lão Tôn chạy quanh thôn, vừa chạy vừa nói rằng trong thôn sẽ có hai người đến, một người còn sống và một kẻ đã chết.

Tôi trong nháy mắt tỉnh ngộ!

Người, sẽ không tiên đoán được tương lai, lão Tôn sở dĩ nói ra những lời kia, cũng là vì do con quỷ trốn sau lưng đó nhập vào người!

Sau khi con quỷ nhập vào lão Tôn, cố ý ở đêm mưa nói những lời này, dụng ý cũng không phải nói cho người trong thôn nghe, mà chính là muốn nói cho tôi nghe!

Câu nói này nếu con quỷ kia trực tiếp nói cho tôi, có thể tôi sẽ không tin, nhưng hắn lợi dụng lão Tôn đầu chết, lại lợi dụng lời của lão Tôn nói để những người trong thôn nghe được. Người trong thôn lại vô tình tán ngẫu với tôi, như vậy tôi mới thấy quỷ dị, tôi sẽ cảm thấy hai người mà lão Tôn nói chính là tôi và chú trung niên.

Cũng chính là khi ông lão hói đầu bị quỷ ám, ông ta đã nói hai người đến thôn khi trở về sẽ chỉ còn một người sống!

Vì thế nên tôi sẽ nghi ngờ chú trung niên là quỷ. Theo suy tính này, kẻ thù của tôi không phải là chú trung niên, cũng không phải là Trần Vĩ hay bà Phùng, mà chính là con quỷ luôn ẩn nấp phía sau!

Tôi thậm chí chắc chắn 99% rằng bàn tay đen tối thao túng đằng sau kia chính là con quỷ không bao giờ xuất hiện này!

Hơn nữa tôi lại nghĩ tới lần đầu vào thôn, con lừa già làm ra một loạt hành động quỷ dị, trong lúc đó, đội đưa tang lão Tôn cũng vừa vặn đi tới cửa thôn.

Trong lòng tôi sợ hãi một hồi, lúc đó vì sao con lừa lại làm những hành động như vậy, có phải lúc đó con quỷ đang cưỡi trên lưng lừa già, quỷ dị nhìn tôi, chờ đợi tôi sa vào cạm bẫy bên trong?

Mà con lừa già tự nhiên không thoải mái, liền ngã trên mặt đất, liếʍ cột sống của chính mình, muốn dùng cách này để quỷ đi xuống?

Buổi tối hôm đó nhìn thấy chuột thắp hương, mèo bái tiên, có phải con quỷ đang đứng trên mộ phần chờ chúng tôi đi qua, đợi chúng tôi sa vào cạm bẫy? Mà khi chú trung niên cắm chiếc đũa hai lần lên bát cơm tẻ cùng đĩa thịt heo đều bị rơi, có phải chính con quỷ kia dùng tay nhổ ra?

Sau đó chờ tôi đi đến, chiếc đũa cũng không bị rơi nữa. Con quỷ sử dụng cách này để giá họa cho chú trung niên, làm cho tôi tưởng chú trung niên chính là quỷ!

Tôi ôm chặt đầu, cạm bẫy này quá sâu! Sâu đến nỗi không thể lường được! Thế giới này quá khủng bố!

Tôi còn có thể tin ai?

Tôi còn dám tin ai?

Tôi thậm chí ngay cả chính tôi cũng không tin được!

Con quỷ chưa bao giờ lộ diện, trước hết gϊếŧ lão Tôn, rồi lại gϊếŧ ông lão hói đầu, động cơ cuối cùng chính là muốn gϊếŧ tôi! Nhưng hắn tại sao không trực tiếp đem tôi gϊếŧ chết? Như vậy không

phải đơn giản hơn sao?

Tại sao hắn muốn khổ cực, không tiếc gϊếŧ hai người để tạo cạm bẫy cho tôi? Lẽ nào hắn cũng có điều gì khó nói? Hắn không thể trực tiếp gϊếŧ tôi? Mà kéo tôi đi về nơi càng sâu càng tối tăm trong địa ngục?

Trong này khẳng định còn liên quan đến nhiều bí mật, liên quan đến nhiều việc lớn hơn!

Hiện giờ tôi một lần nữa cân nhắc, cảm giác như chú trung niên đúng là muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Cát Ngọc, nhưng trong khi điều tra, chú ấy vừa giúp tôi, cũng là giúp chính bản thân, chú ấy khẳng định cũng có tư tâm. Bởi vì chú trung niên cũng từng nói rõ hai chúng tôi như chấu chấu trên một sợi thừng, tôi cần sự giúp đỡ của chú, mà chú ấy cũng cần sự giúp đỡ của tôi.

Cát Ngọc đến tột cùng là người hay quỷ tôi vẫn chưa xác định được, trong tâm vẫn tự nhủ rằng Cát Ngọc chưa chết, cô ấy vẫn đợi tôi, đợi một ngày tôi mang cúc vạn thọ đến cầu hôn cô ấy.

Vì thế, trước tôi nhìn thấy thi thể của Cát Ngọc, thì tôi sẽ không tin là cô ấy đã chết.

Chà, hiện tại đã xác định được có một con quỷ, nhưng không chắc lắm, bởi vì hắn chưa từng lộ diện.

Nếu như vậy, tôi sẽ tiếp tục đến cùng, người chết cầu hướng lên trời, ai sợ ai? Hiện tại then chốt chính là điều tra bà Phùng rõ ràng, tìm cơ hội lẻn vào nhà, kiếm bất kỳ manh mối liên quan tới Cát Ngọc!

Những chuyện tôi cần làm tôi sẽ không thay đổi, vẫn hoài niệm, trong lòng tôi chỉ có Cát Ngọc, ai muốn gϊếŧ tôi, tôi sẽ tiếp tới cùng!