Chương 22: Mùi máu tanh trong rương

Sau khi cơn giận nguôi bớt, lý trí nói tôi không thể làm như thế được. Tôi cũng không có bất kỳ chứng cứ nào để chứng minh ông ta muốn gϊếŧ tôi. Nếu như tôi gϊếŧ ông ta, vậy tôi sẽ trở thành tội phạm gϊếŧ người.

Nhỡ đâu ông già đó bị quỷ ám thì sao? Kết quả là, tôi gϊếŧ một người bình thường, lại làm cho quỷ hồn không được trừng phạt, rồi nó sẽ thưởng thức nỗi thống khổ của tôi, dày xéo linh hồn tôi.

Hiện tại vẫn cứ là kiên trì suy đoán đi.

Quỷ, khẳng định là có, hơn nữa không chỉ có một, nhưng tôi cảm thấy ở phía sau có một bàn tay đen tối điều khiển mọi thứ.

Tôi nhất định phải bắt được bàn tay này!

Tôi lại nằm xuống, vừa nghĩ nhưng vừa nghi hoặc, tôi cùng ông già hói đầu chưa từng gặp mặt trước đó, vì sao lại muốn gϊếŧ tôi?

Chúng tôi không thù không oán, tôi còn lễ phép gọi ông ý, cho thuốc lá, theo lý thuyết không cần thiết phải gϊếŧ tôi chứ?

Nhưng thực sự là ông ta đã động thủ, thực sự muốn gϊếŧ tôi. Vì vậy nguyên nhân muốn gϊếŧ tôi có thể do ông ta sẽ nhận được lợi ích gì đó. Đầu óc bị cửa kẹp mới tự dưng đi làm hại người không hại mình.

Chẳng lẽ ông ta cùng bà Phùng là đồng minh?

Bởi vì dù là tôi hay chú trung niên vào thôn Tang Hòe, lẻn vào nhà bà Phùng, bà Phùng lập tức phát hiện, ngoại trừ bà Phùng là quỷ ra thì chỉ có thể giải thích rằng đã có người báo tin cho bà Phùng!

Chẳng lẽ chính là ông lão hói đầu, mỗi đêm đều theo dõi chúng tôi?

Khả năng là đúng. Ví dụ như ông lão hói đầu núp trong bóng tối, thấy tôi lẻn vào nhà bà Phùng liền gọi điện cho bà Phùng, mà bà Phùng trước đó đem điện thoại tắt tiếng. Như vậy khi điện thoại rung là bà Phùng lập tức biết được trong nhà có người, sau đó nhanh chóng quay về.

Nhưng vừa nghĩ ra, tôi liền lập tức phủ quyết. Bà Phùng không thể phản trinh sát tốt như vậy, bà ta chỉ là một bà lão, một bà lão bị câm.

Đợi đã!

Trong đầu tôi có một tia sáng lóe lên, nhớ tới lúc trước bà Phùng từng dùng ngón tay khua khua, nói có người dùng kéo cắt lưỡi bà ấy.

Nếu có người cắt lưỡi bà Phùng, khẳng định chính là muốn bà ấy không nói được để giữ bí mật. Vậy ai là người đã cắt lưỡi bà ấy?

Ai, tôi dùng sức vỗ trán, chuyện này thực sự quá phức tạp, bàn tay đen tối kia đem tấm võng đan dệt quá lớn khiến tôi không thể tra ra được bất kì manh mối nào.

Ngày hôm sau tỉnh dậy tôi liền mang một giỏ hoa quả tới nhà bác Hải. Nhà bác Hải không còn ai khác, thuê phòng ở qua ngày. Khi đến nơi, tôi ngửi thấy trong phòng nồng đậm mùi hương.

Không phải mùi nước hoa, mà là nhưng cây nhang thắp lên để cung phụng cho tượng thần, khi đốt thì tỏa ra mùi hương này.

Bác Hải nói: Tiểu tử, tới đây còn mang hoa quả làm gì, quá khách khí.

Tôi cười nói: Bác đã cứu cháu một mạng, cháu thật sự cảm tạ bác.

Bác Hải nói tôi đã giúp bác ấy, bác ấy giúp lại tôi cũng là nên, lần này đến tìm bác có chuyện gì?

Tôi nói: Cháu đến để nhờ bác tìm cách giúp cháu giải được lời nguyền, mặt khác cháu muốn hỏi là làm sao để nhận biết một người có phải là quỷ hay không.

Bác Hải nói: Ta tạm thời không có cách nào để hóa giải lời nguyền cho cậu, ta không phải cao nhân, nếu như cậu muốn hỏi làm sao để nhận biết một người có phải là quỷ hay không, cái này có chút khó.

Tôi lại hỏi tại sao lại khó.

Bác Hải nói: Đừng để ý đến những hình ảnh trong phim, quỷ hồn ẩn dấu bản lĩnh của chính mình, so với trong phim còn đáng sợ hơn nhiều. Có một cách duy nhất nhận biết quỷ chính là đâm hắn một nhát, nếu chảy máu thì là người, còn không chảy máu thì chính là quỷ.

Cái này tôi tin, bởi vì Cát Ngọc, chú trung niên, Trần Vĩ, ba người này thân thể không lạnh lẽo, đến cả bà Phùng quỷ dị như vậy, cũng làm cho tôi không thể phân biệt được.

Bác Hải à, biện pháp này thực sự quá nguy hiểm.

Bác Hải nói: Đúng vậy, không chỉ độ nguy hiểm cao, mà mấu chốt là nếu con quỷ sớm đã phòng bị, cậu đâm hắn, hắn liền rời khỏi thân thể người thường, kết quả cậu sẽ phạm tội gϊếŧ người, còn con quỷ chân chính sẽ đứng một bên và cười khẩy.

Tôi thở dài, bí ẩn này thật khó lý giải.

Bác Hải vỗ vai tôi và nói: Có điều, máu của quỷ không có mùi tanh, cậu hiểu không?

Tôi lắc đầu không hiểu.

Bác Hải cũng không nói gì thêm với tôi, như là có ý định lảng tránh vấn đề này. Tôi nói chuyện với bác một lúc rồi về.

Qua mấy ngày rồi mà chú trung niên không liên lạc với tôi, mà trong lòng tôi vẫn ghi nhớ mối hận với ông lão hói đầu. Đang suy nghĩ xem nên xử lý những chuyện tiếp theo như nào thì linh quang lóe lên, nghĩ đến một chuyện.

Tôi cùng chú trung niên đi tới thôn Tang Hòe, chỉ cần có một người theo dõi bà Phùng, một người lẻn vào nhà bà Phùng thì hành tung của chúng tôi nhất định sẽ bị lộ!

Vì thế nên cho đến tận bây giờ tôi cũng không rõ, đến cùng là do đi theo dõi bà phùng bị phát hiện, hay là lẻn vào nhà bà Phùng bị phát hiện.

Nếu giờ tôi không liên lạc được với chú trung niên, thì một mình tôi sẽ đến thôn Tang Hòe, buổi tối lại theo dõi bà Phùng. Như vậy tôi sẽ biết kế hoạch của chúng tôi bại lộ ở đâu.

Nghĩ đến đây tôi lại tìm Trần Vĩ để xin nghỉ, quả nhiên lần này Trần Vĩ không thoải mái như lần trước, nói: Tiểu Lưu à, tôi phải phê bình cậu, công tác phải luôn để tâm, xin nghỉ nhiều không tốt đâu.

Tôi gật đầu nói: Vâng, anh Trần, thực sự tôi có việc quan trọng, đợi tôi xong việc lập tức sẽ về!

Cùng lãnh đạo ở chung, luôn luôn phải nhớ câu nói: Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Nếu như còn muốn lĩnh tiền lương, vĩnh viễn đừng đối nghịch với lãnh đạo. Nói hai cầu liền bật lại hai câu, khi đó bạn sẽ không trưởng thành được.

Thuận lợi xin nghỉ, xế chiều hôm đó tôi đi thẳng đến thôn Tang Hòe. Lần này là một mình tôi đến, hi vọng nhân cơ hội này sẽ điều tra được rõ ràng, và cũng hi vọng có thể gặp lại được Cát Ngọc.

Tôi rất nhớ cô ấy.

Màn đêm buông xuống, tôi vẫn đang đứng ở cửa thôn. Đúng 8h tối bà Phùng lái xe ba bánh rời khỏi thôn Tang Hòe.

Trong lòng tôi cả kinh, bà Phùng không ngại gió mưa, vẫn kiên trì lái xe ba bánh đi tới nội thành.

Sau khi bà Phùng đã đi qua khách sạn, tôi nhanh chóng xuống lầu, theo dõi bà Phùng, lần này sẽ theo dõi cẩn thận hơn. Tôi đi theo đến tận nội thành, cuối cùng cũng thấy bà Phùng lái xe ba bánh, từ cửa sau đi vào một nhà hàng cao cấp.

Tôi sững sờ, nhất thời bối rối.

Nhà hàng này là một nhà hàng cao cấp chuyên về hải sản. Nhìn vào bảng giới thiệu, căn bản đều là các loại hải sâm, bào ngư, tôm hùm. Bà Phùng, một bà lão bảy, tám chục tuổi lại có tiền đến nơi này tiêu phí sao? Không thể nào?

Tôi cũng lang thang quanh sân sau của nhà hàng này. Bên trong tối om, cũng không có đèn đường, mượn ánh sáng từ cửa sổ chiếu ra, tôi thấy chiếc xe ba bánh của bà Phùng được đỗ ở cửa sau. Có một rương gỗ, rương gỗ đó được che kín bởi một tấm vải màu đỏ.

Cơ hội tốt! Trong lòng tôi vui vẻ, tại sao không tận dụng thời cơ này mở ra nhìn thử?

Nhưng khi bước tới chỗ xe ba bánh, tôi cảm thấy lo lắng, chỉ sợ bà Phùng đột nhiên từ bên trong lao ra.

Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, tôi cắn răng một cái, tâm nói không thể đợi thêm, nhất định phải mở ra xem bà Phùng mỗi tối dùng xe ba bánh chở rương gỗ gồm có thứ gì bên trong. Sao tự dưng lạnh thế nhỉ?

Chậm rãi, tôi đi tới chiếc xe ba bánh của bà Phùng, cánh tay có chút run rẩy, nhìn xung quanh và chuẩn bị động thủ thì lại phát hiện sân sau của nhà nhà hàng phía đông nam, trên cây có lắp camera.

Điều này làm cho ý định mở rương của tôi áp chế xuống, nếu như bị phát hiện, có thể bị cho rằng tôi là kẻ trộm hay không?

Nhưng mà kẻ trộm ai lại đi trộm một chiếc xe ba bánh cũ nát chứ? Tôi chỉ vén lên nhìn, lại không lấy thứ gì, sẽ không có chuyện gì chứ?

Sự hiếu kỳ lấn áp nỗi sợ hãi, tôi liều mình đi đến vén tấm vải đỏ lên, vươn tay định mở chiếc rương.

Còn chưa thấy bên trong có gì, đột nhiên có một luồng dày đặc mùi máu tanh xông thẳng vào mũi.

P/S: Lại 1 pha tin người của main, càng ngày truyện càng cuốn!!!!!!!