Chương 2: Điểm khởi đầu

2.1. Namjoon cô đơn:Ban đầu, KTX chỉ có hội rapper, đầu tiên là Namjoon và Yoongi, sau đó có thêm Hoseok.

Namjoon tuy bằng tuổi với Hoseok nhưng luôn có cảm giác cậu bạn có hứng thú chơi đùa với người anh hơn cả hai một tuổi Yoongi hơn, thế nên trong lòng luôn tồn tại cảm giác bất mãn và đơn độc.

Ngày KTX có thêm thành viên mới chuyển vào, Namjoon đã rất hi vọng người đó sẽ giúp an ủi anh phần nào. Nhưng hi vọng đó vội vàng bị dập tắt khi Jeon Jungkook - thành viên mới thua anh ba tuổi này thậm chí còn không dám thay đồ trước mặt mọi người, cứ nhút nhút nhát nhát chẳng chịu mở lòng với ai cả, suốt ngày quanh quẩn một mình, anh còn không có cơ hội tiếp xúc.

KTX lại đón thêm người mới, nhỏ hơn Namjoon một tuổi, có vẻ rất hòa đồng và nghịch ngợm - Kim Taehyung. Người này có lẽ sẽ được! Anh cứ nghĩ như thế cho đến khi bất lực chứng kiến cảnh cậu ta bám lấy cậu em maknae như giống sinh vật cộng hưởng, tách cũng không rời, dai như đỉa đói. Đúng! Không phải đỉa thường mà là đỉa đói!

Haiz, ít ra thì Taehyung cũng đã giúp Jungkook mở lòng hơn. Namjoon tự nhủ với lòng như thế xong lại ôm cảm giác cô đơn gặm nhấm một mình, ngày ngày làm bóng đèn cho bốn con người kia mặc sức lộng hành.

Cho đến một ngày nào đó có lẽ không giống ngày bình thường...

Cốc. Cốc.

Taehyung nhanh chóng chạy ra mở cửa, lúc vào phòng dẫn theo một cậu thanh niên trông vô cùng, vô cùng điển trai.

-Xin chào, tôi là một chàng trai hoàn hảo đến từ Gwacheon sinh năm 1992 - Kim Seok Jin.

Hình như trai đẹp thì không có được bình thường. Mọi người không hẹn mà có chung suy nghĩ, chỉ trừ một người trái tim đã trật một nhịp từ lúc nhìn thấy ai kia.

Từ hôm đó, Namjoon cảm thấy cuộc sống tràn ngập màu hường (không phải tại ai đó từng tuyên bố "Màu hường là màu của đờn ông!" đâu, thật đấy!)

*******

Nạn nhân duy nhất của câu chuyện hường thắm này chính là thành viên cuối cùng của KTX - Park Jimin.

Lần đầu gặp Jin hyung tại phòng tập, cậu đã bị đàn anh lừa phải nhảy một bài để duyệt, nhảy hụt hơi xong thì thấy đàn anh đang ngoác miệng ôm bụng cười, điệu cười nghe như tiếng chùi kính. Thì ra anh ta cũng là thực tập sinh giống cậu, hơn nữa lại còn chung KTX (điều này thì phải đến tối cậu mới biết). Thế là giận quá không thèm chơi với đàn anh xấu tính nữa, trong KTX đã có một thành viên cậu bo xì rồi!

Tối đầu tiên chuyển vào KTX, Jimin có ấn tượng với Taehyung nhất, có lẽ vì cậu ta bằng tuổi, còn thân thiện chủ động làm quen, rủ cậu và maknae Jungkook cùng nhau trải đệm ra ngủ ở phòng khách. "Tối đó cả ba người bọn em đã ôm nhau ngủ."- Sau này Jimin nén đau thương kể lại. Đau thương là vì gọi là "ôm nhau" nhưng thực tế hôm đó hai con người kia vốn đã quen hơi ôm nhau cứng ngắc ngủ khò từ trước, để lại mình cậu một mình lạ chỗ trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng thì mặc kệ dày mặt mà ôm cứng cổ Taehyung, gác thẳng chân lên người cậu ta mà nhắm mắt.

Hai người muốn ôm nhau ngủ như thế thì việc quái gì phải rủ ta ngủ cùng! Dù sao thì ngươi chính là rủ ta nên ta sẽ thế này quấn ngươi ngủ tới sáng, cho khỏi ôm maknae luôn!

2.2. Park Jimin đời buồn:

Hôm sau, Jimin thức dậy trong tư thế một chân vẫn ngoắc chặt Taehyung, vừa lúc Jungkook cũng tỉnh giấc, nhìn thấy cảnh đấy thì ném cho Jimin một cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Jimin đành cười giả lả rồi cụp đuôi chạy trốn.

Mãi sau Taehyung mới uể oải nhấc mình khỏi đệm, vừa thấy Jimin liền lải nhải hình như tối qua gặp ác mộng, bị bóng đè không nhúc nhích nổi, đau hết cả người. Mới nói vài câu đã bị con thỏ béo từ đâu chui ra mặt hầm hầm lôi tuột vào nhà vệ sinh:

-Đi đánh răng, hyung!

Jimin lừ mắt nhìn. Không thèm chấp thằng nhóc 15 tuổi!

-Hai đứa nó lúc nào chả thế, chú mày phải tập quen dần đi, anh đây thấy nhiều nên chai sạn rồi! - Hoseok đầy am hiểu vỗ vai cậu em mới đến.

Jimin liền quay lại vui vẻ bắt chuyện. Vị hyung này có vẻ rất hòa đồng nha. Đang lúc phấn khích vì tìm được bạn mới, cả hai lại cùng có đam mê nhảy nhót nên nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, thì Yoongi lếch thếch từ phòng ngủ bước ra, chào cả hai bằng cái ngáp rộng đến mang tai, Hoseok lập tức bám theo.

-Có trò này vui lắm nè!

Nói rồi luồn tay vào dưới lớp áo của vị hyung mặt lạnh kia với khuôn mặt rõ ràng là gợi đòn.

-Chọc...chọc Yoongi hyung là trò vui anh nói sao?

Park Jimin tái mặt nhìn cảnh tượng trước mặt. Thật là, không dám nhìn nữa! Không là có hi vọng thật mà! Jimin thở dài nhìn sang đối tượng duy nhất còn sót lại có thể thiểt lập mối quan hệ trong KTX.

-Namjoon hyung!

-A Jimin, có chuyện gì cần cứ nói với anh. Em cũng thấy rồi đó, mấy thành viên kia không có được bình thường cho lắm.

Cuối cùng cũng gặp được một người có thể nhìn thấu nhân loại như mình ở đây rồi! Park Jimin cười tít, hai mắt vốn đã chẳng to bằng ai bây giờ hóa thành hai cọng chỉ không thấy cả Tổ quốc lẫn mặt trời.

-Namjoon hyung! -Jin hyung!

Hai tiếng gọi cùng lúc cất lên, tuy nhiên âm thanh của Jimin nhanh chóng bị nuốt trọn bởi âm thanh (đúng hơn là tiếng gào) của người bên cạnh.

Jin liếc nhìn hai người đang ngồi trên sofa:

-Good mó-li-ning!

Jimin thì thầm vào tai Namjoon khi Jin lướt qua và đi vào bếp:

-Hình như hyung ấy phát âm sai rồi!

-Anh ấy thật là hài hước!

Hể? Trước khi đến đây đã được giới thiệu qua về từng thành viên, không phải con người này có thể bắn tiếng anh như đọc rap sao?

Sau đó thì cái người có thể bắn rap bằng tiếng anh đó rất vui vẻ mà đứng dậy hướng vào phòng bếp.

-Good mó-li-ning, Jimin!

Từ hôm đó, Park Jimin chính thức thế chỗ Kim Namjoon trở thành bóng đèn cho không chỉ hai, mà là ba cặp. Cũng từ hôm đó, chủ nghĩa sống của họ Park trở thành:

"Không ăn được thì phá cho hôi!"

*******

19/10/2018