Chương 7

Cảm giác bất an... tôi lo lắng tột độ. Ko nghĩ rằng 1 đời cảnh giác lại mắc lừa khổ nhục kế đơn giản của con bé bạch cốt tinh đó... viễn cảnh bị nó tra tấn hành hạ diễn ra trong đầu... còn gì đau đớn hơn, có lẽ còn thê thảm hơn Tôn Ngộ Không bị núi đè 500 năm... tôi lùi dần về sau cố thủ. Cô ta vẫn lầm lủi tiến tới, 2 tay nắm chặt như muốn giã tôi bằng hết tất cả sức lực và kĩ năng mánh khóe cô ta có. Tôi bị dồn vào thế bí... mặt tái đi khua tay cầu xin cô ta bình tĩnh ko manh động. Dường như mọi lời cầu xin của tôi cô ta ko xem kí lô nào hết vẫn từ từ lao tới... tôi tuyệt vọng hoàn toàn... chỉ còn biết nhắm mắt đón nhận cái chết đau đớn nhất sau cái hành động dại dột tôi gây ra vs cô ta... Oàng... tè tè tè tè tè... tiếng nhạc chuông đt tôi. Tôi mê rock nên phân đoạn cài làm nhạc chuông đc tôi chọn rồi cắt ra thật sự rất ồn ào. Cơ bản vì tôi thấy hay và quan trọng hơn là tôi cũng dùng luôn làm nhạc báo thức mỗi lúc cần chợp mắt ít phút để tiếp tục chuyến chạy đường dài.. nghe đoạn nhạc đó tôi đố ai ngủ nổi... móc đt ra, thằng mặt l** L gọi... chính nó. Chính cái thằng đem cái rắc rối đến cho tôi. Tôi đang bị dồn vào bước đường cùng sống chết ko biết thế nào mà nó đang còn nhởn nhơ tung bay ngoài cái xã hội đầy tươi đẹp ngoài kia... nó có mặt ở đây chắc tôi bóp cổ nó đến chết ko thương xót. Đm nó chứ, thằng Dog. Dù sao trc khi chết đc nghe giọng nó thì tôi cũng ko còn thiết tha gì nữa... nó sẽ giúp tôi lo hậu sự. Nó vẫn là thằng bạn tốt của tôi... ko buồn trách móc nó nữa tôi bốc máy tỉ tê luôn vs nó nhuẽng mong nó sẽ là nguồn bấu víu cuối cùng của tôi...

- Cứu tao... tao sắp chết rồi.. tôi cầu cứu nó vs giọng buồn bã gấp gáp...

- Thế hả, khi nào chết vậy ? Hahaha.. đậu má nó nghĩ tôi đùa bợt chợt vs nó hay sao mà nó cười hả hê vậy trời.. đc rồi đã vậy tao chết cho mày xem

- Tao đang cầu cứu mày, nhưng nhìn lại có lẽ ko kịp nữa rồi. Tai họa đang ập tới vs tao... nếu mày thương tao thì đến nhà tao nhận xác... nhớ trang điểm cho tao thật đẹp trai. Tao chưa có vợ, tao muốn xuống dưới kia cũng phải thật đẹp trai để kiếm vợ... và nhớ phòng tao phải giữ nguyên ko đc thay đổi nhé.. còn 2 cây đàn nữa... thỉnh thoảng mày sang cắm điện lên cho khỏi ẩm và mua dây về thay cho tao với... tao muốn ns nhiều vs mày lắm con chó ạ nhưng có lẽ ko kịp nữa rồi... tao sẽ phù hộ cho mày. Vĩnh biệt mày... nói rồi tôi tắt máy quẳng xuống giường, mắt nhắm lại 2 tay dang ngang , mặt ngửa lên...

- Xuống tay đi...

........

Vẫn giữ tư thế đó chờ đợi... nhưng sao cơ thể tôi vẫn ko thấy thay đổi. Vẫn ko có cảm giác đau đớn nào xảy ra vs tôi. Ko lẽ... ko lẽ cô ta là cao thủ 1 phát chết luôn khiến tôi ko kịp cảm thấy đau đớn...? Thế là xong rồi... biết là cô ta sẽ ko tha cho tôi nhưng vẫn hy vọng cô ta chỉ hành hạ thân xác tôi chứ ko đến mức nhẫn tâm gϊếŧ tôi 1 cách lạnh lùng như vậy... vậy là tôi đã chết rồi... chưa kịp lấy vợ sinh cho bố mẹ 1 đàn cháu... chưa kịp báo hiếu mà đã phải từ bỏ dương trần đến 1 thế giới đầy bỡ ngỡ... thôi thì chấp nhận vs suy nghĩ mình vắn số.. thở dài ngao ngán rồi mở mắt ra để còn thấy đường mà bơi qua sông hay đi qua cầu gì đấy mà hồi còn sống thường nghe ng ta bải nếu đi qua cầu mà rơi xuống là sẽ ko đc đầu thai kiếp khác... và...

- Ơ... cô....??? Tôi há mồm ngạc nhiên...còn cô ta thì tay che miệng khúc khích cười.... sư cha nhà cô chứ. Tôi chết mà cô còn đứng đó mà cười. Cô vui lắm chắc. Tôi chửi thầm trong bụng.... cơ mà tôi chết rồi mà, sao lại gặp cô ta ở đây? Hay là cô ta cũng chết theo tôi rồi? Sao toàn chuyện quái gở khó hiểu thế này... tôi ú ớ tay run run chỉ cô ta... cô ta ko nhịn đc cười nữa bật to thành tiếng

- Hahahaha. Nhìn cái mặt a tôi buồn cười quá. Gì mà nhận xác, gì mà trang điểm đẹp trai, rồi còn dặn dò gì gì như trăn trối thế. Tôi mắc cười quá. Hahaha... rồi cô ta ôm bụng cười ngặt nghẽo...

- Ko phải tôi.... tôi chết rồi à. Ko phải cô gϊếŧ tôi rồi à? Cô cười gì ?

- Tôi đâu có điên mà gϊếŧ a. Tôi chưa muốn đi tù nhé... mà nãy tôi định giã cho a 1 trận thật nhưng nhìn điệu bộ a tôi buồn cười quá quên hết tức giận rồi. Hahaha. Nói ròi cô ta đưa tay ôm bụng cố nín cười nhưng ko thành công.. tôi thộn ra 1 lúc rồi ms kịp hoàn hồn lại thở phài nhẹ nhõm. May quá. May mà cô ta ko làm gì mình. Mất hồn 1 tí mà hên.

- Thế cô ko làm gì tôi thì nhanh nhanh đi rồi về. Chứ tôi thấy cô rắc rối phức tạp quá. Từ hôm qua đến giờ bao nhiêu chuyện xảy ra. Tôi thấy tôi giống bị thần kinh rồi. Cô làm tôi hoảng loạn rồi đấy. Gì mà gϊếŧ vs chết ở đây chứ. Tôi đúng là điên quá mà. Đến vấn đề sức cô ko thể làm gì đc tôi mà tôi cũng ko nhận ra để rồi vẫn hoảng loạn rồi tưởng tượng vớ vẩn là tôi biết tôi sợ cô lắm rồi. Thôi cô tha cho tôi đi tôi xin cô... rồi cô muốn gì tôi cũng đc. Tôi càn nghỉ ngơi., tôi mất hồn rồi... haiz. Nói rồi tôi ngồi phịch xuống giường. Mệt mỏi. Tự nhiên buồn cười đến lố bịch. Chắc do thiếu ngủ nên ảo ảo thật thật chả biết đâu mà lần.

- Đó là a nói nhé, tôi ko bắt a ns đâu nhé! Cô ta đã hết cười rồi nhưng cái vẻ mặt giờ thì đã chuyển sang hớn rồi. Là hớn đấy mn ạ... là nằm kèo trên đấy... sao tôi yếu đuối vậy chứ. Haiz...

- Cô muốn gì nói nhanh đi. Rồi tha cho tôi... tôi xua tay ý bảo cô ta bớt hớn đi rồi hành thì hành luôn đi để tôi còn nghỉ. Có cái thân này đây hϊếp thì hϊếp luôn đi cũng đc tôi cũng chả giữ làm gì. Tôi mất trinh từ hồi hồi năm nhất rồi nên có cái gì đây nữa mà giữ...

- Tôi đói ! Cô ta nói dứt khoát...

- Thì liên quan gì tôi... tôi đốp lại nhưng điệu bộ vẫn mệt mỏi lắm.

- Anh nấu gì tôi ăn!. Ra lệnh, là cái giọng ra lệnh mn ạ... sao cô ta lại có thể nghĩ ra đc cái ý tưởng quái gở vậy nhỉ? Tôi mà phải lum khum đi nấu đồ cho cô ta ăn ư? Phải làm gì đó cho cô ta quên cái ý tưởng bất khả thi đó đi... nghĩ là làm, tôi tụt xuống ngồi hẳn dưới sàn chứ ko ngồi trên giường nữa, đoạn gọi cô ta..

- Cô lại đây... ngón tay tôi ngoắc ngoắc.. cô ta từ từ bước tới đứng trc mặt tôi

- Sao? A có chịu thực hiện ko hả ?

- Cô ngồi lên đây, trèo lên đây... nói rồi tôi chỉ tay lên trên đầu mình..

- Để làm gì? A bị khùng hả?

- Để làm gì à? Để làm mẹ tôi, làm bà nội tôi... rồi tôi nấu cho mà ăn. Nhé ! Cô đừng có ảo tưởng quá mà quên mất đây là đâu và cô là ai. Hay để tôi lôi cô ra giận nước cho cô tỉnh táo khỏi mê muội. Đồ tào lao ! Tôi làm 1 tràng trc sự ngỡ ngàng của cô ta... nhưng cô ta vẫn ko chịu nhún nhường...

- Ai bảo anh nói tôi muốn gì cũng đc... tôi ko cần biết. A phải nấu cho tôi ăn ko là ko xong vs tôi đâu. Cô ta khoanh tay trc ngực kênh mặt lên mà nói

- Gì cũng đc là những gì mà tôi có và tôi làm đc. Sao suy nghĩ cô thì đi xa tận đâu đâu mà cái mặt cô lại ko chịu xa hẳn tôi luôn đi mà cứ xuất hiện trc mặt tôi làm phiền tôi thế hả ?

- A làm như mình là công tử ko bằng, là cậu ấm chắc. Cả đời a chưa bao giờ vào bếp chắc. Xờ !

- À tôi có. Tôi có vào bếp. Nhưng nấu cái khác chứ ko có nấu ăn.

- Vào bếp ko nấu ăn thì nấu gì? A phỉnh tôi chắc.!

- Tôi nấu nước. Đc chưa? Hay tôi nấu nước cho cô uống nhé? Nhũng nhiễu!

- Anh...đi mà. Sáng giờ tôi chưa ăn gì, tối qua thì nôn hết cả rồi a cũng biết đấy... đi nào... nấu gì cho tôi ăn đi.. rồi tôi ko phiền a nữa... bắt đầu xài bài xuóng nước năn nỉ, tôi đến chịu cái con người đa sắc thái này..

- Ko!

- Đi mà... gì cũng đc, tôi ko chê đâu. Hứa. Ko tin thì nghéo tay nè... nói rồi cô ta đưa ngón tay út ra giơ trc mặt tôi. Haiz. Giờ lại giống cả trẻ con nữa.. tôi nợ nần gì của dở hơi này mà ko thoát ra đc hả trời...

- Thôi đc... nấu gì ăn nấy nhé? Tôi đến chịu cái nhõng nhẽo của cô ta. Đành xuống nc đáp ứng cho nhanh rồi tống cổ cô ta về còn nghỉ ngơi nữa. Thật sự là tôi quá mệt rồi.

- Hihi. Đồng ý... vậy có phải dễ thương ko chứ hihi..

- Cấm chê!

- Ko chê hihi ! Cô ta cười tít cả mắt lại. Sao cái lúc này lại dễ thương thế chứ, khác hẳn cái tối hôm qua vs cái lúc cô ta trừng trừng đòi ăn sống tôi.

- Phải ăn hết.

- Tất nhiên. Ăn hết...

- Và ở yên đây cấm ko đc xuống dưới, khi nào xong tôi lên gọi. Tôi ko thích ai thấy tôi đứng bếp. Đồng ý thì tôi nấu ko thì dẹp ko có ăn uống gì hết.

- Có ăn là đc. Hihi

- Móc nghéo! Tôi đưa ngón tay út ra.

- Sợ gì ko móc. Hihi...

Hazi... vừa chê cô ta trẻ con xong giờ tôi chả khá hơn chút nào. Hình như bên cô ta tôi như 1 con ng khác. Điên điên khùng khùng, mất tập trung, háo thắng với cả trẻ con nữa.... đôi lúc cãi nhau với cô ta thấy trong lòng vui vui, nhất là khi làm cô ta cứng họng bất lực... cô ta là ai chứ? 1 ng lạ ko hơn ko kém, là ng mà vừa tôi hôm qua tôi đã rất ghét, rất khó chịu ko muốn nhìn mặt. Mà bây giờ, ngay trong nhà tôi, cô ta lù lù ra đó... vừa lạ mà cảm giác vừa quen... cô ta cho tôi cảm giác thân quen lắm dù nhiều lúc muốn tống cổ ra khỏi nhà... muốn là muốn vậy, nhưng tôi chưa nghĩ đến lúc cô ta đi rồi tôi có vui ko... thực sự điều đó tôi chưa hề nghĩ đến.... mà cô ta ở đâu, làm gì nhỉ? Thôi kệ biết cũng đc ko biết chẳng quan trọng...

Tôi ra khỏi phòng, đóng cửa lại đi xuống tầng. Cứ suy nghĩ vẩn vơ chả đâu vào đâu. Hứa thì hứa lèo vậy thôi chứ dưới nhà làm gì có gì mà nấu. Cái nghề tôi nó vậy. Cơm chợ vợ đường, đúng kiểu ăn tranh thủ ngủ khẩn trương, làm gì cũng vội vàng. Nhiều khi buồn ko muốn ăn nhịn luôn cả ăn luôn cả ngủ đạp 1 mạch. Hàng hóa trên xe hối hả nên chỉ muốn về sớm rồi đi đâu đó ăn vội linh tinh rồi về nằm vật xuống ngủ lấy sức. Nhiều khi cũng chán cái cảnh này lắm chứ, muốn có ai đó bầu bạn tâm sự nhưng cái nghề đi suốt cũng ko tìm đc ai, có đi chăng nữa thì để ng ta ở nhà ngóng ngóng đợi đợi cũng tội.. nhưng mà cái đam mê nó vậy. Tôi mê xe từ nhỏ, chỉ vì có tố chất học văn hóa nên gia đình hướng tôi đi học văn hóa. Cấp 3 cũng học trường chuyên của Tỉnh, rồi cũng vào đại học ngời ngời như ai rồi ra trường rồi đi làm nhưng ko thích nên bỏ bê hết quay về với đam mê... tạm thời thì ổn định nhưng chưa biết tương lai nó đi về đâu... mù mịt quá. Suy nghĩ cho đã rồi tôi đánh vật xuống ghế quyết định làm 1 giấc. Nấu nướng gì chứ. Có thân tự đi mà lo, tôi đâu có rảnh... với lại móc nghéo ko đc xuống đến khi tôi gọi thì cứ thế mà triển khai thôi. Cho đợi cho chết cho chừa... Tôi sợ cô chắc... rồi tôi chìm vào giấc ngủ...

........