Chương 8

.......

Cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ sau bao nhiêu mệt mỏi, đc bao lâu rồi cũng ko rõ nữa chỉ biết là con mắt cũng no rồi... trở mình vươn vai ngáp rõ to... chợt khứu giác nhận ra mùi gì đó sộc vào tận mũi... thơm thật. Mình đang ở đâu vậy nhỉ. Sao thơm thế... mở mắt dáo giác nhìn xung quanh. Là nhà tôi mà. Vỗ tay lên trán moi lại trí nhớ, tất cả đc ghi lại rõ ràng như 1 cuốn phim quay chậm... à, tôi nhớ rồi... thở dài ngao ngán rồi chột dạ. Ko biết cô ta thế nào rồi. Biết bị tôi lừa thế này chắc cô ta lên cơn mà xé xác tôi mất...

- Ngủ như heo, nhìn xấu xí thế ko biết... chợt cô ta đi từ trong ra nói.

- Ưhm... tôi mệt quá ngủ quên mất... mấy h rồi? Tôi uể oải hỏi cô ta.

- 3h chiều...

- Chết... định bụng xuống nấu gì cho cô ăn mà lại ngủ mất. Cô ăn gì chưa. Mà tôi bảo bqo giờ tôi gọi ms xuống cơ mà, sao giờ cô đứng đây, có ý đồ gì?

- Vâng! Nhờ anh. A tốt quá. Ko nghe tiếng xe anh L đến chắc tôi giờ ngồi chờ a nấu cho ăn mà chết rục xác héo hon trên kia rồi. Quá đáng... cô ta trách móc tôi, cũng ko gay gắt, có vẻ cam chịu lắm.

- Thằng trời đánh kia đến à, sao ko gọi tôi dậy ?

- Thiếu cách lấy súng bắn vào đầu a nữa thôi ông tướng... ngủ gì mà khϊếp thế, chắc tôi khiêng đi bán cũng ko biết luôn.

- Haiz.. sao ko bán đi luôn cho tôi khỏi thấy cái mặt cô. Chắc chiều tôi đi tìm nhà để thuê quá.

- A thuê nhà làm gì? Thế nhà này là như nào? Cô ta ngạc nhiên hỏi tôi.

- Chả là nhà cô còn gì... cô trưng dụng từ tối qua đến giờ thì tôi chỉ có nước ra ngoài tìm đường cứu thân thôi. Chứ ở với cô chắc tôi lên huyết áp đứt mạch máu não chết mà ko biết vì sao mình chết mất.

- Đồ quỷ... cô ta đánh nhẹ vai tôi...

- Lại chả phải. Tôi vẫn ko ngừng gây sự... cô ta trầm hẳn xuống ko ns gì, 2 tay đan vào nhau rồi lại thả ra vân vê tà áo... chân miết vô thức xuống sàn nhà... chẳng biết vì sao.. rồi cô ta lên tiếng..

- Thôi giờ a dậy đi đã, tắm cho mát rồi vào ăn cơm, tôi nấu xong đc lúc rồi nhưng thấy a ngủ ngon tôi ko muốn gọi...

- Ờ... ơ mà trong nhà làm gì có gì mà nấu? Tôi thắc mắc.

- Anh L đến gọi a ko dậy, đành đêt a ngủ rồi tôi nhờ a ấy đi mua dùm tôi ít thứ, chứ tôi ra ngoài đâu có đc... mặt cô ta có vẻ buồn bã chùng xuống.

- Nấu xong sao ko ăn đi luôn, cô cũng đã ăn gì đâu.

- A L có mua cho tôi ít bánh ngọt tôi ăn tạm.. chứ ko a nghĩ tôi còn sống mà nấu ăn vs đứng đây ns ch vs a chắc. Vô tâm thế ko biết... haiz, lại giọng trách móc nữa. Nhìn tội thế chứ. Thật ra giờ tôi cũng chả muốn đấu đá gì vs cô ta nữa nhưng ko hiểu sao cái mồm cứ mở ra là sửa lưng nhau... bó tay.

- Nó về có nhắn gì tôi ko?

- A ấy nói tối nay anh chở ng yêu đến gặp a ấy hỏi tội... mà a có ng yêu rồi à ?

- Trời đánh thằng thối mồm...

- Là sao? Cô ta có vẻ tò mò..

- Thôi ko sao. Tôi đi tắm. Tắm chung ko ? Tôi ti hí mắt gian xảo trêu cô ta...

- Linh tinh. Tôi gϊếŧ a luôn tin ko? Mồm thì mạnh mà mặt thì đỏ, đáng yêu thế chứ

- Thì tôi chả thấy hết r còn gì... với lại tôi với cô cũng..... tôi bỏ câu lấp lửng trâu cô ta

- Cũng làm sao... a còn nhắc lại nữa tôi liều mạng vs a cho xem... người đâu mà... chả đứng đắn tẹo nào. Vừa lao lên dứ dứ nắm đấm vào tôi xong lại cúi xuống phụng phịu đỏ mặt

- Haha...đêm qua cô cuồng nhiệt bạo dạn lắm, sao giờ như gà dịch thế. Hahaha...

- Tôi gϊếŧ anh... trêu cô ta rồi tôi chạy luôn chứ ở lại đó thật tôi ko dán nghĩ mình còn nguyên vẹn ko nữa... trong lòng chợt thấy vui vui... nhưng vẫn chưa giải thích đc cái cảm giác này, điều tôi có thế chắc chắn đc ngay bây giờ là.... vì cô ta...đúng! Là vì cô ta...

Dòng nước mát lạnh làm tôi tỉnh táo hắn... cũng bởi vì đã làm đc 1 giấc ko bị quấy rầy nên xem như là no giấc... cơ với tinh thần thoải mái sảng khoái hẳn.. Ôi nhưng mà... thôi chết. Tôi ko mang theo áo quần. Oái oăm chết dở... lo chạy khỏi cô ta mà quên mất điều quan trọng... làm sao giờ...cái khó là tôi tắm tàng dưới, đồ đạc thì trên phòng ở trên tầng... nếu tắm trên tầng thì chuyện ko có gì phải nói. Đằng này... dường như có cô ta tôi thiếu minh mẫn đi thì phải... nghĩ 1 hồi, giờ mà ngại ngùng thì bị cô ta hà hϊếp chắc, tôi phải chai mặt để giữ cái thế của mình. Nghĩ là làm. Tôi gọi vọng ra...

- N, vào tôi bảo nhanh. 1 lát thì nghe cô ta nói vói vào.

- Ko tắm còn định giở trò gì?

- Xong rồi.

- Xong rồi ko ra ở trong làm gì? Định quyến rũ tôi hả. Đừng mơ, đồ quỷ...

- Tôi ko mang theo đồ. Cô lên phòng lấy giúp tôi. Ko ngâm nước lâu tôi ốm thì cô liệu hồn đấy.

- Tôi ko phải ô sin. A tự đi mà lấy..

- Bộ cô bị điếc hả. Đã bảo là ko có đồ. Hay tôi cứ trần như nhộng thế này mà ra nhé... nói rồi tôi cười tỏ vẻ đê tiện.

- A dám...

- Nhà tôi tôi thích làm gì tôi làm. Cô khỏi phải thách... cạch.. rồi tôi nhẹ nhàng giả vờ xay núm cửa hé ra...

- A a a a... anh làm thật hả tên biếи ŧɦái chết dẫm. Đứng yên đó. Cấm ra... ko tôi cắt... cô ta hét toáng lên..

- Haha... thế còn ko nhanh lên lấy cho tôi còn đứng đấy làm gì? Hay thích mà giả bộ. Để tôi ra thật nhé...

- Cấm... tôi cấm anh...

- Ô hay. Thế lấy cho tôi thì ko lấy. Tôi ra tự lấy thì ko cho. Vậy cô muốn sao? Cô có vẻ bất bình thường nhỉ?

- Mặc xác anh. Ở trong đó mà chết luôn đi tôi chả thèm quan tâm. Ng đâu mà kì cục...

.....

.....im lặng...

.....

- Thôi đc rồi. Vậy cô ăn trc đi rồi về để tôi còn ra. Tôi ở trong này đợi cũng đc. Chả sao... tôi nói bâng quơ..

....

....

....

Lại im ắng 1 lúc thì cô ta gõ cửa, tôi hé ra nhìn thì cô ta đứng quay lưng lại tay đưa ra sau cầm cái quần cọc kiểu đưa cho tôi...

- Mỗi này thôi hả?

- Vậy chứ a đòi gì nữa? Cô ta lí nhí.

- Thế quần sịp đâu... tôi mặt dày cà khịa cô ta.

- Tên bệnh hoạn nhà anh. Có lấy thì lấy ko thì thôi tôi đi á...

Chợt tôi nãy ý định trêu tiếp cho cô ta khớn... tôi vói tay ra cầm.... tay cô ta kéo sát lại...

- A.a.a.a thả tôi ra a làm cái gì vậy tên bệnh hoạn, tên biếи ŧɦái... thả tôi ra. Tôi ko đùa đâu... a coi chừng tôi ko tha cho a... thả ra....! Cô ta hốt hoảng vùng bỏ chạy nhưng tôi mạnh hơn nên giữ chặt lại rồi kéo lại gần thêm, cô ta cố gắng vùng vẫy ko thoát đc khỏi tay tôi bổ phịt ghì cả thân người bấu víu xuống nền tỏ vẻ bất lực, mồm ko ngừng kêu gào... tôi buồn cười quá, hả hê quá tôi thả tay ra làm cô ta chúi người hẳn xuống nền như vồ ếch... lúc này chịu ko nổi nữa tôi cười vang cả nhà.. cô ta lồm cồm bò dậy bò đi xa như muốn càng xa càng tốt... cười chán rồi lắc đầu tặc lưỡi tôi đóng cửa lại mang đồ vào rồi ra.... ra thấy cô ra ngồi nơi bàn ăn cúi đầu khóc rấm rứt..

- Sao đấy...tôi ko làm gì nên tiếc ngẩn ngơ ngồi khóc tủi hả.. tôi trêu lì

......

- Giỡn có chút xíu cũng khóc... tuyến nc mắt cô thông vs nc tiểu hay sao mà mau nước mắt thế...

.......

- Thôi tôi xin lỗi, tôi chỉ giỡn thôi chứ ko có ý gì đâu. Làm gì cô thì tôi đã làm tối hôm qua rồi còn đâu...

- Anh.... rồi lại tiếp tục khóc...

- Thôi nào.... ăn đi tôi đói rồi. Ko phải cô cũng đói à. Nguội hết rồi kìa... nói rồi tôi tự nhiên ngồi xuống bới cơm ăn như ko có gì xảy ra...

.....

- Ăn đi chứ... khóc hoài, có no đc ko? Vừa nói tôi vẫn tiếp tục ăn và theo dõi cô ta... nhìn cô ta lúc này như con mèo con ấy.. tội tội thương thương...

....

- Giờ sao? Có chịu ăn ko thì bảo... tôi xin lỗi rồi còn gì. Đừng thấy tôi xuống nước mà làm tóei nhé. Bực cả mình. Nói rồi tôi đáp đôi đùa mạnh xuống bàn.. cô ta giật mình 1 cái rồi lại ngồi im.

- Cô ăn thì ăn ko thì thôi... tôi ra ngoài. Mất cả ngon.. rồi tôi đứng dậy đi lên phòng thay đồ.

.....

.....

- Anh đứng lại đó...!

.....