Năm giờ chiều.
Người trong thư viện đã dần dần tản đi
Có mấy nữ sinh vừa cười vừa nói đi ngang qua Lâm Húc, lập tức kinh ngạc che miệng mà nói: “nam sinh đang ngủ này là Lâm Húc phải không!!?”
“…chắc chắn rồi….. đối diện cậu ta
… Cậu ta
không phải không quen biết với hotboy của khoa sao?”
“trời ạ, không ngờ hai chàng đẹp trai lại là bạn tốt nha!!”
Nữ sinh kích động lấy điện thoại
quay về hướng hai người: “hình ảnh tốt đẹp như vậy không lưu giữ thì quá phí!!”
Đã thành nhân vật bị bàn luận nhưng hai người
một điểm phát giác đều không có. Hạ Trạch đánh một cái ngáp thật dài, tay chống sau lưng dụi dụi khóe mắt. Quay đầu nhìn đồng hồ bên cổ tay trái.
A, đã năm giờ rồi, thật nhanh!! Cậu
nhẹ nhàng đem sách đặt bên cạnh, buồn cười nhìn Lâm Húc đối diện đã chìm vào giấc mộng đẹp.
Khuôn mặt Lâm Húc hướng ra phía cửa sổ, mái tóc đen buông xuống gò má màu vàng nhạt, sống mũi cao thẳng, hàng lông mi dày vừa vặn đặt trên những gân xanh trồi lên trên cánh tay, dây chuyền bạc ở cổ lấp lánh tia sáng rạng rỡ.. đại khái, nữ sinh chính là thích kiểu người như thế này đi.
Không có gì là lạ khi cậu
vừa đến thư viện sẽ có rất nhiều nữ sinh tới bên này quan sát. Đôi lúc sẽ có con gái đến muốn ngồi đối diện cậu. Thi thoảng cậu
sẽ nhận được tin nhắn, điện thoại, có lúc là anh em gọi uống rượu, có lúc sẽ gọi cậu
đi đá bóng.
Có lúc sẽ có những người
xinh đẹp đến tìm cậu, cậu ấy
chắc là có bạn gái đi. Hạ Trạch nghĩ nghĩ, trong lòng cũng không rõ tư vị gì. Không vì cái gì khác, chỉ là từ nhỏ đến lớn Hạ Trạch
luôn ước ao mình sẽ là người như thế, nam tử khí khái, có nhân duyên tốt, am hiểu vận động. Nhưng chính mình lại là người hoàn toàn ngược lại!!
Có điều, hôm trước Hạ Trạch cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Lâm Húc đặc biệt thô bạo trước mặt mình nói “tớ chiếm chỗ cho cậu” hình ảnh đó thi thoảng sẽ xuất hiện trong đầu cậu….
So với những bạn bè của cậu, mình chỉ là một con mọt sách mà thôi.
Cậu ấy
tại sao lại nguyện ý cùng một người vô vị như mình cả ngày ngồi cùng một chỗ?
….
Hạ Trạch nghĩ đi nghĩ lại, ngón tay bất tri bất giác gần như đưa ra ngoài, chạm được mái tóc ngắn của Lâm Húc.
Ha ha, so với mình tưởng tượng còn cứng hơn, quả thực như con nhím vậy.
Hạ Trạch mò lên nghiện, trực tiếp đứng lên, hướng về phía đối phương tiến đến gần, dùng ngón tay của chính mình kẹp lấy tóc của đối phương, cẩn thận nghiên cứu tính chất.
Ai mà biết được, đang lúc này, Lâm Húc bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Hạ Trạch vội vã co tay lại, nhưng ngón tay của cậu
bị Lâm Húc cầm chặt chẽ trong lòng bàn tay, một cảm giác nóng rực kinh người
tựa như lửa
thiêu, mang theo tiếng tim đập ‘bang bang’, mồ hôi ẩm ướt khiến người ta có một cảm giác rung động.
Ngoài cửa sổ chim hót không ngừng, trang sách màu trắng ngọc bị gió thổi đến ào ào lưu động.
Hạ Trạch nhìn chằm chằm hai con mắt đen nháy của Lâm Húc, nhất thời quên mất cách nói chuyện. Bởi ánh mắt kia, khát vọng đều không hề che dấu, quá mức rõ ràng!!
Ngay lúc Hạ Trạch cho rằng ánh mắt cùng ngón tay của cậu
sẽ đem mình thiêu đốt, Lâm Húc đột nhiên buông tay cậu
ra, ánh mắt dời đi nơi khác, khóe miệng kiều lên: “làm sao, đánh lén tớ sao?”
Nụ cười nhỏ của cậu
ta theo nét mặt góc cạnh, vẻ mặt vừa rồi đã biến mất không còn bóng dáng….. ách, chẳng lẽ lúc nãy mình
nằm mơ, rồi nhìn nhầm người?
Hạ Trạch cong cong sợi tóc của cậu: “Ha ha, chỉ là nghiên cứu tóc của cậu một chút.”
Lâm Húc: “Kết quả?”
Hạ Trạch: “Cứng đến nỗi tựa như lông nhím. Được rồi chớ ngủ, đều đã năm giờ, nên đi ăn cơm rồi.”
Lâm Húc chậm rãi xoay người: “Nhanh như vậy… Đi thôi! Buổi tối cậu định lại đến đây học tiếp sao?”
Hạ Trạch: “Tối hôm nay định về ký túc xá xem phim, chắc không đến rồi.”
Lâm Húc: “Ồh.”
Hai người đồng thời đi xuống dưới lầu, một nhóm
anh em của Lâm Húc đang ngồi bên đài phun nước chờ cậu, thấy cậu
xuống, cả đám hô to gọi nhỏ hướng Lâm Húc
cười đùa.
Hạ Trạch lên tiếng chào hỏi bọn họ, quay sang nói với
Lâm Húc: “vậy tớ đi trước, ngày mai gặp.”
“Ừm.” Lâm Húc nở nụ cười.
Nhưng ngay lúc Hạ Trạch xoay người, Lâm Húc đột nhiên đuổi theo, nhẹ nhàng vỗ vai đối phương: ‘bút danh của cậu là gì?’
“A?”
“Tớ hỏi bút danh mà cậu
viết tiểu thuyết ấy.”
“… Hạ Bụi.”
“Viết như thế nào?”
Hạ Trạch cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nắm lấy tay phải của Lâm Húc, đưa ngón trỏ ra ở trong lòng bàn tay cậu
viết: “Chính là mùa hè, bụi bặm.”
Lâm Húc thoáng sửng sốt một chút, liền gật gù: “Cảm ơn.”
Anh em đã ở phía sau rống to “Nhanh lên một chút”, Lâm Húc liền xoay người chạy đi.
Hạ Trạch bất đắc dĩ mà cười, hướng về phía căng tin đi đến.
Háo Tử một bên cười xấu xa: “Anh Húc, ngày hôm nay tâm tình không tệ nha?”
Lý Đình gật đầu: “Đúng đúng, từ nãy đến giờ cứ cười suốt!”
Tên Béo chặn ở trước mặt Lâm Húc: “Thật là ghê tởm! anh Húc tuyệt đối đang mưu đồ bí mật chuyện gì đó không hay…ha ha, là nhìn thấy cô gái đẹp
nào mặc qυầи ɭóŧ? Gái đẹp đưa thư tình? Hay
là Brokeback? Được một anh chàng đẹp trai ăn đậu hũ??”
Tên Béo như tra tấn cuồng mặt đắc ý nhìn chằm chằm Lâm Húc, chờ đối phương như bình thường hướng hắn nhào tới.
Kết quả Lâm Húc hai tay xuyên đầu, một mặt mỉm cười đi ngang qua hắn.
Một đám người nhất thời hoá đá.
Tên Béo bị thương rống to: “Này này này! Không còn chú ý đến em à!”