Chương 49: Chờ ngày cô chết

Một tuần sau cũng đã tới, tầm một giờ sáng Mộc Tuyết cùng An Nhiên ra xe để đi đến biển, đường đi mất khoảng ba bốn tiếng, Minh Uy không an tâm đã âm thầm cho vệ sĩ đi theo để theo dõi, cô ôm anh tạm biệt rồi bắt đầu lên xe lên đường. Trên xe mỗi người có một suy nghĩ riêng, Mộc Tuyết ngồi nhìn thẳng phía trước ánh mắt như mong chờ chuyến đi này đã lâu cuối cùng cũng như ước nguyện. Mạc An Nhiên thì dựa lưng vào ghế rồi chợp mắt ngủ.

Bốn tiếng sau tài xế lên tiếng thông báo đã tới nơi, Mộc Tuyết, An Nhiên từ từ mở mắt vươn vai một cái, cô nhìn ngắm cảnh vật phía trước, bây giờ chỉ hơn năm giờ sáng một xíu nên trời vẫn còn hơi tối, nhưng nơi đây đã có những cửa hàn, quán ăn đã mở để đón khách du lịch. An Nhiên bước xuống lượn một vòng tham quan, Mộc Tuyết phía sau chăm chú nhìn An Nhiên, chỉ một chút nữa thôi cô ta sẽ khiến cô rời khỏi thế giới này.

Bụng cũng đã đói nên hai người ghé quán hải sản mua vài con cua rồi kêu người ta chế biến ăn tại chỗ, món cua nóng hổi vừa ra lò được nhân viên phục vụ đặt xuống, quán rất tinh tế còn chuẩn bị cả bao tay để cho khách đeo vào giữ cho tay sạch. Cô đeo vào bắt đầu thưởng thức món ăn mĩ vị trần gian này, Mộc Tuyết ngồi đối diện nhìn cô gái trước mặt, thầm nghĩ:

/ Cô ráng ăn no vào để khi chết không thành ma đói /

Một tiếng sau cuối cùng cũng ăn xong, cô đi về phía bãi biển ngắm nhìn ánh mặt trời ló dạng, ánh nắng buổi sáng sớm cùng với biển sóng hoà quyện với nhau tạo nên cảm giác trong lành dễ chịu, An Nhiên đi dọc bờ biển đi dạo cô còn nhặt được những vỏ sò vỏ ốc, Mộc Tuyết thì đi vệ sinh nhưng thật chất cô ta đang gọi cho ai đó chuẩn bị hành động.

Tám giờ sáng, An Nhiên với Mộc Tuyết đi dạo xung quanh ngắm nhìn dòng người tấp nập, cô mua vài món ăn vặt để đem xuống bãi cát trải tấm vải vừa ngắm biển vừa nhăm nhi món ăn vặt vừa mua, Mộc Tuyết thì ngồi bấm điện thoại. Phía xa có một chàng thanh niên ngoại quốc trong thấy hai cô gái liền đi đến bắt chuyện.

- Hi

Mạc An Nhiên nghe tiếng chào thì nhìn lên, là một anh chàng cao to, thân hình sáu múi vì anh ta chỉ mặc quần short ngắn không mặc áo, tướng tá trong rất được, ngũ quan cũng sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt màu xanh da trời nhạt, chiếc mũi thẳng tắp, thẳng như giới tính mình vậy đó, cùng đôi môi mỏng gợϊ ȶìиᏂ.

- Hello

Anh chàng ngoại quốc thấy An Nhiên là cô gái xinh đẹp vì đi nãy giờ chỉ thấy cô là thu hút nhất, anh ta dùng tiếng địa phương không rành rổi nói:

- Xin chào, tôi tên Wiliam còn quý cô xinh đẹp đây tên gì

- An Nhiên

- Ô wao, cô rất xinh đẹp, tôi có thể làm quen cô chứ

An Nhiên cười cười chỉ tay vào ngón áp út ám chỉ đã có chồng, anh chàng kia gượng gạo xin phép đi trước, Mộc Tuyết nhìn cảnh này lòng không khỏi ghen tỵ, tại sao đi cùng mà chỉ có ên An Nhiên được bắt chuyện còn cô ta thì không.

Đến trưa, An Nhiên mua hai vé trò chơi mạo hiểm để chơi cùng Mộc Tuyết, cô ta nuốt nước bọt, cô ta rất sợ độ cao, lưỡng lự một hồi cô ta cũng theo An Nhiên, ngồi vào ghế tàu lượn siêu tốc, cô thì thích thú còn Mộc Tuyết thì mặt tái mét, khởi động, tàu bắt đầu hoạt động chầm chậm tiến về phía trước, từ trên cao tàu rơi xuống An Nhiên hú hú, còn Mộc Tuyết thì la hét. Kết thúc trò chơi An Nhiên vui vẻ bao nhiêu thì cô ta tái mét bấy nhiêu, nôn thốc nôn tháo, cũng đã trưa hai người bắt đầu đi ăn rồi tranh thủ buổi chiều đi tắm biển.

Đến chiều, cô thay một bộ đồ bơi có vẻ kín đáo, còn Mộc Tuyết thì gợi cảm, bộ ngực nảy nở đó lọt vào ánh mắt của những anh thanh niên phía ngoài kia. An Nhiên bắt đầu xuống biển dòng nước mát làm cô rất thoải mái, phía bờ một người đeo kính râm không ai khác là vệ sĩ anh cho theo quan sát, anh ta gửi ảnh vừa chụp lúc cô mới thay đồ bơi xong, gửi cho Minh Uy, anh gật gù hài lòng vì cô không hở hang.

Mộc Tuyết cùng An Nhiên chơi đùa dưới biển cũng có mấy thanh niên trẻ lại bắt chuyện làm quen nhưng đều bị ngó lơ.

Tắm biển xong thì cũng đã sáu giờ chiều, cô đi lên tắm sạch sẽ rồi đi đến khách sạn đã đặt trước, phòng của hai người ở trên tầng bốn khách sạn, bên trong có hai giường nhỏ đủ một người nằm, gần cửa thì là phòng tắm phía đối diện giường ngủ là tivi mỏng dẹp bên trái là bàn để đồ, cạnh giường ngủ là tủ quần áo, từ cửa bước vào sẽ thấy màn che tấm cửa kính khi mở ra sẽ quan sát được cảnh biển vào ban đêm, từng cơn sóng vỗ dịu êm, An Nhiên đứng ngắm cảnh vật mà lòng lại nhớ Minh Uy, cô trở về giường gọi điện thoại cho anh.

- Anh nghe

Nghe giọng anh cô cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút, cô nũng nịu

- Em nhớ anh quá

- Vậy ráng tranh thủ về với anh, không chỉ anh đợi mà " thằng em " nó cũng đang đợi em

- Vô sỉ

Cuộc nói chuyện Mộc Tuyết đều nghe, lòng cô ta không khỏi ghen ghét, chỉ cho An Nhiên sống ngày hôm nay nữa thôi, Mộc Tuyết chỉ chờ ngày cô chết để giành lấy danh phận Nhậm thiếu phu nhân sau đó sẽ có được tài sản của anh. Nói chuyện xong cô cũng cúp máy rồi bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ.