Chương 1: Nghe Lén Làʍ t̠ìиɦ

Trong căn gác của một phòng trọ cũ, ngồi giữa những bức tường đã nứt nẻ, màu sơn phai nhòa từ lâu, mái tôn thì rỉ mục tới nỗi chỉ cần một trận mưa gió lớn là đủ khiến nó bay mất, nơi mà chẳng ai mún thuê nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc và hơn nữa giá khá rẻ chỉ mỗi nơi này có chứ chẳng còn chỗ nào khác giữa chốn đô thị phồn hoa của Thượng Hải, nên cậu đành chấp nhận thuê nó để ở tạm bợ mà đi học đại học suốt 5 năm trời. Cậu ấy tên là Lưu Thiên Tú, một sinh viên nghèo, nhà ở dưới quê, gia đình mấy đời làm nông, đến đời cậu vì mún có cuộc sống tốt hơn mà quyết tâm lên thành phố học đại học. Sau bao chịu đựng vất vả thì năm cuối cũng xong, cậu đã nắm trong tay tấm bằng đại học loại giỏi chuyên ngành quản trị kinh doanh. Cậu cũng không hứng thú lắm với ngành này, bởi cái cậu thích là vẽ, cậu đam mê vẽ vời từ nhỏ lại có năng khiếu vẽ rất đẹp, nhưng ở xã hội này thì với việc vẽ tranh bao giờ mới đủ sống chứ đừng nói là giàu có. Vì gia đình mà cậu đã quyết sẽ thi vào ngành này, sau khi tốt nghiệp sẽ kiếm một công việc văn phòng làm để có đồng lương ổn định, sống tiết kiệm dành dụm gửi về để lo cho ba mẹ và em gái. Cậu đã có ý muốn xin vào công ty mơ ước cho mình từ lâu, phải nói là từ hồi học xong năm nhất và biết tới nó, cậu đã phải phấn đấu rất nhiều vì đồng lương ở đây khá cao, chỉ cần xin được một chân văn phòng là cuộc sống đỡ lo nhiều thứ, đó là công ty Nhật Hạ, thuộc chi nhánh của tập đoàn đá quý Khải Huyền hùng mạnh nhất Trung Quốc. Cũng chính vì lớn mạnh như vậy nên tiêu chí tuyển chọn nhân viên khá cao, lại đa số tuyển chọn nữ vì chủ tịch công ty Nhật Hạ này yêu cầu như vậy, vị chủ tịch này cũng là một người phụ nữ quyền lực, nắm được chức chủ tịch dù chỉ là ở công ty chi nhánh cũng không phải dễ dàng, còn vấn đề tại sao cô ta lại tuyển đa số nữ thì ít người biết được. Nói là vậy nhưng cậu ấy vẫn hi vọng vì biết đâu cậu sẽ có cơ hội làm việc và ở đấy cậu sẽ phát triển hơn thì sao. Vẫn có những công việc chỉ nam mới làm được nên biết đâu cậu may mắn được chọn, dù có thể công việc không phù hợp với tấm bằng của mình. Cậu ngắm nhìn hồ sơ xin việc sau khi đã viết xong, mọi thứ đều hoàn hảo trừ cái gia cảnh nghèo ra mà thôi, cậu cũng khá điển trai, gương mặt dễ nhìn, cơ thể cũng săn chắc vì tập thể dục nhiều. Chỉ cần có điều kiện ăn uống, tu dưỡng nhan sắc và tập gym thì đảm bảo sẽ trở thành soái ca trong mắt không ít chị em phụ nữ. Về khoản cơ thể mình cậu khá tự tin, nhưng vậy là chưa đủ để có thêm phần trăm xin được việc tại đây. Ông trời có lẽ không phụ lòng ai bao giờ.

- Mong là ngày mai đi xin việc sẽ tốt đẹp!

Tú đặt bộ hồ sơ xuống, tiến tới chiếc nệm quen thuộc của mình và ngã lưng ra nghĩ ngơi. Mong sao cho trời mau sáng để cậu ấy có thể tìm được cơ hội thay đổi cuộc đời mình. Không gian trong căn nhà trọ trở nên yên tĩnh, đang suy nghĩ miên man, Tú bỗng nghe âm thanh kì lạ phát ra, ghé sát tai vào bức tường, Tú càng nghe rõ hơn, là âm thanh của phòng trọ bên kia, nhưng không phải tiếng cười nói bình thường, mà là tiếng thở, tiếng thở dốc của một cô gái. Tường ngăn cách những phòng trọ ở đây khá là mỏng, nên có thể dễ dàng áp tai nghe được bên kia nói gì. Tiếng thở phát ra mạnh hơn kèm theo âm thanh chùn chụt. Tú dần mường tượng ra bên kia đang làm gì, họ đang hôn nhau, một nụ hôn say đắm của cặp tình nhân, điều khiến Tú ngạc nhiên là chủ phòng bên kia là một cô gái sinh viên như cậu, cô ấy tên Kim Liên, học ngành nông nghiệp năm thứ hai, từ trước tới giờ hai người có nói chuyện nhiều lần vì là hàng xóm với nhau, Tú cảm nhận Liên là một người con gái hiền lành ngây thơ chất phác như con gái quê mình, không ăn hiện son phấn lè loẹt hay mang đồ sặc sỡ. Cậu cũng nghĩ cô gái này chắc chưa có người yêu vì chỉ thấy Liên lo học hành suốt ngày thôi. Nhưng giờ đây âm thanh bên kia phát ra là không sai, đích thị là Liên đang hôn một ai đó, một thằng con trai có thể là người yêu của cô ấy.

- " Cô bé này vậy mà có người yêu rồi nhỉ? Dẫn người yêu về nhà trọ chơi rồi hôn nhau cũng là bình thường thôi mà, ai yêu mà chẳng hôn nhau" - Tú thầm nói

Tiếng hôn nhau nhỏ dần, Tú nghĩ rằng họ dừng lại rồi thì bất ngờ tiếng rên khẽ vang lên lọt vào tai cậu ấy khiến mọi sợi lông tơ trên người như dựng đứng lên, tai cậu như căng ra để có thể nghe rõ hơn nữa. Đi cùng những tiếng rên như đang cố gắng kìm hãm lại là tiếng bú ʍúŧ.

- Ah...ah... Anh bú √υ" em nhẹ thôi, đừng mυ"ŧ mạnh như vậy.

Những câu chữ ấy Tú nghe rõ mồn một, mắt cậu mở to, mồm há hốc, cậu không tin vào tai mình, phía bên kia Liên đang cho thằng con trai đó bú cặρ √υ" bé bỏng của nàng sao? Cặρ √υ" Liên dù không phát triển lắm nhưng cũng tròn trịa dễ nhìn, đối với Tú nó khá là thu hút vì có một nét quyến rũ lạ lùng. Liên vẫn cứ rên khẽ, có lẽ cô ấy đang sướиɠ khi được bú ʍúŧ như vậy dù là âm thanh nghe có phần hơi mạnh bạo, nó làm Liên nhiều lần không kìm được giọng mình phải rên lớn lên, điều đó khiến cho Tú cảm thấy khó chịu, cả người cậu nóng ran cả lên, thằng nhỏ bên trong cũng tỉnh giấc mà đội chiếc quần đùi lên u một cục. Hai tháng nay Tú chưa thủ da^ʍ lần nào vì tập trung học cho kì thi sắp tới. Giờ mọi thứ đã xong lại gặp tình huống này làm cậu ấy không chịu đựng được. Tú liền đứng dậy tụt cái quần xuống quăng đi chỗ khác, ©ôи ŧɧịt̠ của Tú hùng dũng vươn lên chĩa thẳng, phải nói là Tú sỡ hữu một ©ôи ŧɧịt̠ chất lượng, nó to bằng ba ngón tay người lớn gọp lại, dài thì tận 18cm, gân xanh nổi hằn lên như gốc rễ của đại thụ, đầu khấc thì nở ra hơn cả thân, ngạo nghễ như đầu rồng, đó là thành quả của quá trình quay tay đều đặn kết hợp tập thể dục thể thao của Tú nên mới được như ngày hôm nay. Một tay Tú cầm lấy nó, sốc nhẹ nhàng, tai lại áp vào tường theo dõi tình hình bên kia. Liên vẫn đang rên, bất chợt nàng thốt lên

- Đừng mà anh, chỗ đó không được đâu, nó bẩn lắm, đừng nhìn mà

Rồi sau đó không lâu cô ấy rên to hơn như không còn kìm giọng nữa, kèm theo lời van xin có phần yếu ớt

- Ah... Ah....Ah... Anh đang làm gì vậy? Đừng... Đừng liếʍ nó nữa... E khó chịu quá.... Cảm giác thật tê... Tê lắm... Dừng lại đi mà... Ư...ư

Tú nghe thấy hết, tay cậu sục nhanh hơn, cậu ấy biết hai người bên đó đang làm gì, chỉ cần tưởng tượng cũng hiểu thằng kia đang đè Liên ra mà bú l*и, nghe như Liên rên thù chẳng lẽ đây là lần đầu tiên nàng được bú l*и sao.

- " Trinh! Liên còn trinh nguyên! " - Tú thầm nghĩ

Cậu mơ màng cảnh được bú một cái l*и non tơ tinh khiết chưa từng được ai chạm vào, chưa bị ai khai phá,lưỡi cậu quét những thớ thịt hồng hào ẩm ướt, đánh nhẹ nhàng cái hạt le mơn mởn, húp lấy hết dòng nước da^ʍ ngọt ngào chảy ra, ngoáy lưỡi sâu vào lỗ l*и còn đang khép kín, ôi cái cảm giác ấy... Nó khiến cho ©ôи ŧɧịt̠ của Tú như nở ra thêm một chút, nước nhờn đã chảy ra ở đỉnh đầu, theo từng cú sục mà bôi trơn cả đầu khấc trông thật bóng loáng. Tú nuốt nước bọt, cổ họng cảm thấy khô khan hơn bao giờ hết. Phòng bên kia mọi thứ vẫn đang tiếp diễn và sắp đến cao trào. Tiếng rên đã vơi đi, tiếng mυ"ŧ chụt chụt cũng dừng hẳn, rồi họ thì thầm vào tai nhau điều gì đó Tú nghe không rõ. Không gian bỗng im lặng đi vài giây, rỗi bất ngờ là tiếng hét thất thanh của Liên nghe có vẻ như nàng đã bụm miệng lại nhưng vẫn bị lọt ra ngoài. Tú hiểu chuyện gì đã xảy ra, Liên đã trở thành đàn bà, đã không còn là cô gái ngây thơ trong trắng nữa. Một giọt máu khẽ lăn nhẹ từ mép l*и thấm xuống sàn nhà. Theo sau đó là con đau khi bị phá trinh, Liên đôi mắt ngấn nước, chỉ chực chờ mún rơi ra ngoài. Nhưng có lẽ nó không thể rơi, vì chỉ là một chút đau nhói thoáng qua thôi. Môi Liên đang được hôn, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, khóe miệng nhễ nhãi nước miệng, hai núʍ ѵú hồng hào của Liên đang được đôi bàn tay se mạnh, thỉnh thoảng lại dùng ngón trỏ đánh liên tục lên núʍ ѵú đang cương cứng rồi bóp mạnh bầu vυ". Kɧoáı ©ảʍ bắt đầu dâng lên, Liên đang cảm thấy sướиɠ, không chỉ ở miệng hay vυ" mà cả ở phía dưới, nơi cái l*и nhỏ xinh đang bị nong ra hết cỡ bởi một ©ôи ŧɧịt̠ cũng khá to, nó không động đậy nhưng lại làm Liên sướиɠ lắm, cơ l*и cứ co bóp liên hồi, làm cho tên kia cũng không chịu được lâu, hắn bắt đầu nhấp, nhấp ©ôи ŧɧịt̠ đang còn dính máu trinh ấy vô cái l*и non nớt kia, tiếng nhóp nhép vang lên thật kí©h thí©ɧ, và người bị kí©h thí©ɧ không ai khác chính là Tú, chờ từ nãy giờ cuối cùng màn biểu diễn thích thức đã bắt đầu, Tú không sốc vội, cậu ấy cứ từ từ thưởng thức những âm thanh thật đã tai mà hai người kia mang lại

- Anh ơi... Nhấp mạnh lên nữa đi... Ở dưới em sướиɠ quá - Liên rên rĩ

-Không phải ở dưới mà là cái l*и, em nói đi, nói cái l*и của em sướиɠ đi - Giọng chàng thanh niên kia cất lên

- Dạ... Là cái l*и... Ah... Ah... Cái l*и của em... Sướиɠ quá...

- Em mún ©ôи ŧɧịt̠ của anh mạnh hơn không hả?

- Dạ mún.... Ư...ư... E mún... E muốn anh nhấp ©ôи ŧɧịt̠ anh mạnh hơn nữa... Làm ơn... Nhanh lên đi

Liên đã trở nên dâʍ ɖu͙©, cô không còn ngại gì những từ ngữ tục tĩu nữa, nàng giờ đây chỉ muốn được sướиɠ, muốn được ©ôи ŧɧịt̠ kia nhấp thật mạnh vào để thỏa mãn cơn nứиɠ tiềm tàng trong cơ thể người thiếu nữ mới lớn

- Ah....Anh.... Anh nắc mạnh lên đi... Nắc tét cái l*и em luôn đi... E sướиɠ quá... L*и em tê dại mất rồi... Côи ŧɧịt̠ anh thật là to.... Ahhhh... Ahhh... Nó làm em mún vỡ tung ra mất...

Tiếng bạch bạch vẫn cứ vang lên khi hai cơ thể đâm vào nhau một cách sung mãn, cả hai vẫn cứ nói ra những lời khẩu da^ʍ mà không hề biết tất cả đều khoát khỏi tai Tú. Cậu ấy nghe hết mọi thứ, tay đang sục nhanh hơn như không dừng lại được.

- Ánh... Ashhhh... Anh dập mạnh quá,.... L*и em chịu không nổi mất.... Sâu... Côи ŧɧịt̠ anh vào sâu quá... E thốn.... E tê quá... Á...á....á

Từng cú dập phát ra rõ mồn một, hắn đang dùng hết sức dọng ©ôи ŧɧịt̠ mình thật mạnh vô l*и Liên khiến nàng rên la thất thanh như người đau đớn, nhưng có ai biết nàng đang sướиɠ muốn chết, đang được hưởng thụ cảm giác cực khoái của tìиɧ ɖu͙©. Hắn nhấp tầm hai chục phát như đinh đóng cột vô l*и nàng liên tục, hai mép l*и nàng sưng tấy lên, âm dịch thoa lên ©ôи ŧɧịt̠ hắn bóng lưỡng, cùng với những cú nắc tạo thành bọt trắng xóa phủ khắp thân ©ôи ŧɧịt̠, nước nhờn chảy ra như suối từ khe l*и lăn thẳng xuống đít rồi tạo thành một vùng ẩm ướt dưới mông nàng.

- Anh ơi... E chịu hết nổi rồi... Ahhhh...ahhh... Ashhhhhh...

- Anh cũng chịu không được nữa rồi, l*и e bót quá, anh ra nhé

- Không... Không.... Ahhh....ahhh... Đừng mà.... Đừng bắn vô l*и em.... E sẽ có thai mất.... Ahhhh.....

Mặc kệ những lời nói của Liên, hắn ta giã bành bạch vô l*и nàng, hai hòn dái đập thẳng vô khe đít đang bị banh ra nàng dạng háng hứng chịu từng cú nắc. Hắn làm nhanh hơn, mạnh hơn nhượng một cái máy giã gạo hết công suất. Bên này Tú biết đã sắp tới lúc rồi, cậu ấy nắm chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ sục mạnh hết sức

- Chết.... Ahhh.... Ahhhh... Chết....em....mất... Đừng....đừng...bắn....mà

Liên nói từng chữ ngắt quãng không thành lời nhưng đã quá muộn, ©ôи ŧɧịt̠ hắn dọng thẳng vô l*и nàng một phát cuối rồi ồ ạt xuất tinh bắn thẳng tới cửa tử ©υиɠ của nàng. L*и Liên co bóp liên hòi như mún vắt sach tϊиɧ ŧяùиɠ của hắn, nàng giật giật thân người như chạm phải điện, rên thất thanh không thành tiếng, khóe miệng chảy đầy nước miếng, hai mắt trợn ngược. Liên đã lêи đỉиɦ, nước khí của nàng bắn ra ướt cả đám lông ©ôи ŧɧịt̠, âm dịch hòa cùng với tϊиɧ ŧяùиɠ trào cả ra ngoài vì quá nhiều. Liên vẫn nằm đấy, mặc kệ tϊиɧ ŧяùиɠ đã ở trong l*и nàng rất nhiều, ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng vẫn cắm nơi ấy làm nàng đang đê mê hưởng thụ dư âm còn sót lại sau hơn chục giây lêи đỉиɦ. Trong phòng Tú, một vạt tϊиɧ ŧяùиɠ trắng đυ.c đặc sệt đầy chất lượng bắn ra khắp sàn nhà, Tú cũng đã xuất tinh, cùng lúc với cặp đôi bên ấy. Cậu nằm xuống thở hổn hển, ©ôи ŧɧịt̠ vẫn còn vươn cao, tϊиɧ ŧяùиɠ ứa ra trên đỉnh đầu khấc. Tú mặc kệ bên kia có làm thêm trận mây mưa nào nữa không, cũng chẳng có ý định dọn dẹp tϊиɧ ŧяùиɠ dính trên sàn, cơn bùn ngủ nhanh chóng kéo đến khiến cậu ngáp vài cái rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Cậu không hề biết rằng, ngày mai đây, cuộc đời cậu sẽ thay đổi, không còn những lần thủ da^ʍ như vậy nữa, cậu sẽ được hưởng sung sướиɠ từ những cái l*и thật sự. Tú chuẩn bị bước sang một trang tình trường đầy hấp dẫn...