Chương 3: Chỗ này của gia thật lớn

Phương thị tuy rằng gan lớn nhưng vẫn là xử nữ, chưa từng trải qua chuyện phu thê, việc trên giường cũng chỉ nương tử cách vách ngoại thất kia dạy.

Lúc này, lòng bàn tay Phương thị nắm cự vật cách qυầи ɭóŧ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ không ngừng truyền đến, lúc này nàng mới bừng tỉnh phát hiện này vật này thực sự rất thô to, tự mình dùng một bàn tay cũng nắm không xong, cự vật còn toát ra một mảng lớn tới, cho nên nàng cũng có một chút dại ra.

Thẳng đến khi nghe được tiếng nam nhân ngập tràn ý dục trở nên dị thường khàn khàn, Phương thị mới lấy lại tinh thần, ngón tay hơi buông ra, ngượng ngùng muốn bỏ ra.

Nhưng mà nam nhân ấn cái tay khác lên mu bàn tay nữ nhân, không phân trần mạnh mẽ đưa ra mệnh lệnh nói: “Tiếp tục.”

“Thích câu dẫn lão gia như vậy, bây giờ nàng phải cẩn thận sờ sờ nó, thô không?”

Lúc này trên mặt Phương thị biến thành đỏ, biết mấy cái diễn xiếc của mình không thể gạt được tri phủ lão gia được.

Từ nhỏ dung mạo nàng đã xinh đẹp yêu kiều vừa biết đọc lại vừa biết viết, tâm khí liền có chút cao ngạo, cảm thấy mình và nữ nhân khác khác biệt, không cam lòng tầm thường.

Hiện giờ nàng cảm thấy mỹ mãn khi vào Lâm phủ làm thϊếp, làm nữ nhân của tri phủ lão gia, nàng cũng không bị ủy khuất, làm ngoại thất của lão phú thương kia để tùy ý sao sử.

Nàng thành công, thành công mà có được mộng phú quý đầy người.

Tuy rằng bây giờ tất cả của nàng đều do nam nhân trước mắt ban cho, nhưng nàng tin tưởng chỉ cần bắt lấy tâm hắn, lấy lòng hắn, nàng sẽ được sống càng tốt, càng tự tại.

Nghĩ như thế, gương mặt Phương thị cho dù e lệ đến mức nóng lên, bàn tay vốn dĩ phải rời khỏi giờ đây cũng nghe lời mà nơi kia, mặc kệ nó mà ấn ấn chỗ kia.

Bên tai truyền đến sự dò hỏi, sắc mặt Phương thị càng ửng đỏ, nhưng âm thanh nàng tinh tế phát ra tiếng: “Thô, ngài xem tay thϊếp còn không nắm hết được.”

Nghe được tiếng nữ nhân ngượng ngùng đáp lại, Lâm Chương càng cảm thấy chính mình hùng phong doạ người. Khuôn mặt nữ nhân đỏ bừng, cũng làm hắn rất có thành tựu.

Rốt cuộc hắn đã qua tuổi bất đồng, thϊếp mới vì phụ thân mà chậm trễ hôn sự, nhưng hiện giờ cũng chỉ hai mươi xuân xanh, nhỏ chính mình mười hai có dư.

Nhưng mà, đối với cự vật dưới háng của nam nhân, Lâm Chương cũng rất kiêu ngạo.

Tuy rằng khi còn bé hắn rất thích đọc sách, nhưng người trong nhà mời sư phụ võ đến dạy, thân thể hắn thoạt nhìn so không cường tráng như võ tướng, nhưng cũng không gầy như thư sinh bình thường.

Vì vậy, dươиɠ ѵậŧ của hắn lớn lên rất lớn, so người thường có khi lớn gắp đôi.

“Động đi.” Giọng nam nhân khàn khàn mà ra mệnh lệnh.

Phương thị áp xuống sự ngượng ngùng trong lòng mình, nghe lời mà nhéo nhéo, sau đó bắt đầu nghịch.

Không nghĩ tới mới động vài cái, cự vật kia lại trướng vài phần, nhiệt khí không ngừng từ bàn tay truyền đến, Phương thị ngạc nhiên mà ngước mắt nhìn về phía nam nhân.

Lâm Chương nhìn thấy nữ nhân kinh ngạc, lòng lại có sự đắc ý, hỏi: “Dài hay không?”

Động tác Phương thị trong tay động tác không dám dừng lại, nhẹ vỗ về côn ŧᏂịŧ, ngượng ngập nói: “Dài, một bàn tay thϊếp cũng không cầm hết được.”

Nói, vươn một cái tay khác quấy quanh nơi chưa từng bị bao vây cán.

“Lão gia, ngài xem hai tay thϊếp nằm còn thừa, lão gia chỗ này cũng thật dài.” Sự ngượng ngùng trong lòng Phương thị giảm đi không ít, thanh âm mang sự kiều tiếu.

Không ngờ nữ nhân này lại như vậy, cầm vật của Lâm Chương trong tay búng búng.

“A, lão gia, nó còn động.” Phương thị không khỏi nhéo nhéo vật trong tay, muốn nó động lại để chứng minh mình nói đúng.

Lâm Chương bị nhéo đến mức hít hà một hơi, dừng lại một lúc lâu mới phát ra âm thanh nặng nè hỏi: “Vậy nàng cũng biết vật này là gì?"

Lúc này, Phương thị lại ra vẻ gian manh: “Đây không phải gậy gộc lão gia mang theo?”

“Um, cũng đúng, đây là cây gậy, nhưng đây không phải gậy bình thường, đây là gậy muốn đâm nàng, tên là côn ŧᏂịŧ. Nơi này của gia càng thô càng dài nàng phải càng vui mừng.”

***

Lúc này sắc mặt Lâm Ngọc ửng đỏ, tuy rằng vật kia còn ở trong quần của phụ thân nhưng vòng cung nhô lên cho thấy sự to lớn và hùng vĩ của phụ thân nàng.

Nhìn Phương di nương vỗ về chơi đùa dươиɠ ѵậŧ kia như vậy, Lâm Ngọc có chút miệng khô lưỡi khốc.

Càng làm cho nàng cảm thấy cả người không tự nhiên chính là phụ thân nàng người luôn thận trọng từ lời nói đến hành động tu dưỡng thân mình thật tốt, lúc này đang không ngừng nói ra những lời tục tĩnh.

Phụ thân còn đang hỏi người trong phòng, thô không, dài không, hơn nữa phụ thân còn nói là đâm côn ŧᏂịŧ vào Phương di nương……

Lâm Ngọc nhìn phụ thân như vậy, trái tim xa lạ mờ mịt không nói lên lời, cũng không biết vì sao từ đáy lòng nàng dâng lên một cổ khô nóng.

Nhìn chăm chú vào vật cao chót vót ở dưới quần phụ thân, trước mắt nàng không tự chủ được mà hiện ra một cây cự vật đỏ tím.

Nên làm thế nào cho phải?

Vốn rình coi chuyện phụ thân hành phòng đã là chuyện đại nghịch bất hiếu, bây giờ chính mình lại còn có tâm dâʍ đãиɠ như vậy.

Bên này Lâm Ngọc đang rối rắm.

Bên kia Phương thị không nghĩ tới lúc trước Tri phủ đại nhân ngiêm chính thế mà giờ đây lại nói ra những lời như vậy, ngay lập tức càng ngượng ngùng và vui mừng.

Ngượng ngùng là bởi vì đây cũng là lần đầu nàng đυ.ng vào dươиɠ ѵậŧ nam nhân, còn lại vui mừng vì nghĩ đến lão gia lại thích mình như vậy.

Một khi đã như vậy, trong lòng Phương thị càng tính toán phối hợp thật tốt với nam nhân, dù nói chút từ ngữ dâʍ đãиɠ cũng không sao, chỉ cần có thể làm đại nhân vui là được.

“Vui, thϊếp đương nhiên là rất vui, thϊếp muốn bị gia đâm, muốn côn ŧᏂịŧ lớn của gia, côn ŧᏂịŧ của gia càng lớn thϊếp càng vui mừng.”

“Gia, chỗ này của ngài thật lớn, là đợi chút nữa muốn mạnh mẽ thao thϊếp sao?” Cách quần vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, nữ nhân vui cười nói.

Thần sắc Lâm Chương khó lường, sự uy nghiêm thong dong trên mặt ngày thường cuối cùng cũng nhiễm một tầng dục ý, đáy mặt biển yên sóng lặng cũng đã gợn sóng……