Chương 41: Nhắm Tới Công Nghiệp Thực Phẩm

La Chính Thành nhìn thấy Chu Minh An, lập tức lấy sổ kế toán ra: “Mấy ngày nay tổng cộng đã bán được 127 chiếc TV, trong tài khoản vẫn còn hơn 50.000 tệ. Từ hôm nay trở đi, doanh thu bắt đầu giảm sút nhưng cũng giảm từ từ thôi. Tôi e rằng sẽ không còn mức tăng nào nữa trong thời gian ngắn sắp tới.”

Chu Minh An gật đầu, điều này không khác mấy so với dự đoán của anh.

Sau khoảng thời gian tiếp xúc làm ăn cùng, Chu Minh An đã có đủ niềm tin vào La Chính Thành.

Hiện tại việc cửa hàng giao cho cậu ta, Chu Minh An rất yên tâm.

“Anh Chu, tiếp theo chúng ta sẽ tới Nga sao?” La Chính Thành đột nhiên hỏi.

Chu Minh An xua tay: "Tạm thời tôi không đi nữa, em gái anh bệnh đã khỏi hẳn chưa?"

“Nhờ anh quan tâm, em gái tôi đã ổn rồi.” Nhắc đến em gái mình, La Chính Thành hiếm thấy nở nụ cười mà anh ta cũng trở nên vui vẻ hẳn.

Chu Minh An gật đầu: “Trong cửa hàng hiện tại có ba người, anh có thể sắp xếp công việc sao cho tiện, còn đâu hãy cho mình nghỉ ngơi một vài hôm cho thoải mái đầu óc đi.”

“Không cần đâu, anh Chu.” La Chính Thành nghiêm túc lắc đầu, “Nhìn cửa hàng tôi thấy yên tâm hơn.”

Chu Minh An không ép buộc: “Nếu sợ em gái em ở nhà một mình thì để em anh đến cửa hàng đi. Vừa lúc ở đây còn dư một phòng cho em ấy học.”

“Cám ơn anh Chu.” La Chính Thành do dự một chút, sau đó nhanh chóng đồng ý.

Anh ta khá bất ngờ với đề nghị đó, La Chính Thành căn bản sẽ không muốn lợi dụng Chu Minh An.

Hiện tại liên quan đến em gái mình, La Chinh Thành vẫn cảm thấy không yên tâm lắm.

Chu Minh An xua tay ra hiệu cho La Chính Thành không cần phải ngại ngùng, đồng thời anh ấy bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì cho công việc kinh doanh sắp tới.

Lô rượu lần trước anh ta vận chuyển đến Nga đã giúp Chu Minh An một hơi kiếm được hơn 400.000 nhân dân tệ.

Anh ta lấy hết số tiền này ra và đổi lấy tivi.

Có hơn 1.000 chiếc TV nhưng hiện chỉ có hơn 127 chiếc được bán ra.

Nếu muốn lấy lại toàn bộ số tiền thì sẽ mất rất nhiều thời gian nữa.

Giá của năm trăm chai Mao Đài lần trước đã được ấn định sau đợt khuyến mãi này.

Trung bình, một chai có thể được mua với giá 110.000 rúp.

Với mức giá này, Solo lập tức chuyển tiền vào tài khoản của Chu Minh An.

Số tiền trong cửa hàng cộng với số tiền còn lại từ trước đã gần hai trăm nghìn tệ.

Số tiền như vậy đủ để ký hợp đồng xây dựng một nhà máy.

Đi buôn quả thực rất có lợi, nhưng sản phẩm không phải lúc nào cũng bán chạy, vì thế nó sẽ không lâu dài bằng việc mình tự có một nhà máy để làm theo ý của bản thân.

Tiếp theo, Chu Minh An dự định ký hợp đồng với một nhà máy để tự mình sản xuất và bán hàng.

Chỉ bằng cách này, doanh nghiệp có thể ngày càng phát triển lớn hơn.

Kiếm tiền chỉ bằng cách mua và bán thì quá chậm mà đôi khi cũng phải rất khó để kiếm được mối thu ổn định.

Có nhà máy riêng của mình là hoàn toàn khác biệt.

Nếu Chu Minh An mở một công ty ngoại thương, sản phẩm của nhà máy có thể được vận chuyển nhanh chóng và cơ hội kiếm tiền đương nhiên sẽ tăng lên.

Điều quan trọng nhất lúc này là chọn đúng sản phẩm.

Quần áo có tỷ suất lợi nhuận thấp và không phải là mặt hàng tiêu thụ nhanh.

Nếu định giá rượu ở đây, lượng bán ra nhất định sẽ không quá cao, chỉ có thể ổn định một dòng tiền.

Sản phẩm duy nhất có thể bán chạy ở Nga và thị trường sẽ không bị bão hòa trong thời gian ngắn là ngành thực phẩm mà thôi, bởi đó là nhu cầu thiết yếu hàng ngày.

Tình cờ có một nhà máy sản xuất thịt ở Nam Hà, đáp ứng được yêu cầu của Chu Minh An.

"Anh Chu, anh đang suy nghĩ cái gì thế?" Nikolai chạy tới, tò mò hỏi.

Chu Minh An khẽ mỉm cười: “Tôi lúc này trong tay có một ít tiền, dự định mua một cái nhà máy, sau này sản xuất trực tiếp ra hàng hóa để bán thị trường Nga.”

“Anh Chu, anh định mở nhà máy à?” Nikolai có vẻ ngạc nhiên.

Chu Minh An mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, cậu cho tôi một lời khuyên xem thế nào?”

Đến Trung Quốc lâu như vậy, Chu Minh An muốn xem Nikolai có tiến triển gì không.

Nghe được câu hỏi này, Nikolai lập tức trở nên nghiêm túc, cau mày sờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Anh Chu, tôi cảm thấy mở nhà máy là một quyết định sai lầm."

Chu Minh An không có chút kinh ngạc với câu trả lời này: “Tại sao?”

"Nguyên nhân quan trọng nhất là ngành thực phẩm hiện nay không dễ làm việc." Nikolai trả lời.

Gần đây Nikolai đã học được rất nhiều điều về một số tình huống mà anh ta gặp phải ở Trung Quốc.

Trung Quốc hiện nay do doanh nghiệp nhà nước thống trị, doanh nghiệp tư nhân chỉ chiếm một phần nhỏ.

Quan trọng hơn, các công ty tư nhân đã từng bị đàn áp trước đây nên cơ hội phát triển là không cao.

Thậm chí, có người sợ hãi đến mức trực tiếp hiến doanh nghiệp tư nhân của mình cho tập thể.

Chính sách quốc gia kiểu này đã khiến các doanh nghiệp tư nhân vốn đã đạt được một số tiến bộ nhất định ngay lập tức quay trở lại trạng thái ngủ đông, hiện tại mới chỉ ở trạng thái chớm nở.

Dù đã hơn một năm trôi qua nhưng không ai biết tương lai của doanh nghiệp tư nhân rồi sẽ ra sao.

Điều hành một doanh nghiệp tư nhân hiện nay là phải chịu rủi ro rất lớn.

Biết được điều này, Nikolai đương nhiên muốn nhắc nhở Chu Minh An.

Về lý do thứ hai, cũng rất đơn giản, đó là vốn đầu tư lớn, thu hồi vốn lại còn chậm, chưa kể rủi ro.

Vấn đề lớn nhất trong ngành công nghiệp thực phẩm là nó đòi hỏi sự đầu tư rất lớn trong giai đoạn đầu.

Đất đai, nhà máy, cây trồng, vật nuôi,... và công nhân, đâu đâu cũng đều cần có tiền.

Khởi nghiệp rất đơn giản, chỉ cần thuê một căn nhà, thế nhưng để biến nó thành hiện thực và vận hành tốt thì rất rủi ro.

"Anh Chu, thực ra hiện tại công việc kinh doanh của anh đang kiếm tiền rất nhanh, vậy tại sao lại hy sinh bản thân vì quyết định đó?" Nikolai không thể hiểu được.

Nghe Nikolai nói xong, Chu Minh An hài lòng giơ ngón tay cái lên: "Xem ra mấy ngày nay cậu thật sự chú ý, nếu không cậu sẽ không biết nhiều như vậy."

Nikolai ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Tôi nghe theo lời anh nói, đọc báo từ năm ngoái đến giờ, quả thực học được rất nhiều.”

"Nhưng cậu có bao giờ nghĩ tới chính sách quốc gia sẽ thay đổi ra sao chưa? Còn có sự đầu tư toàn diện trên nhiều phương diện của thời kì mở cửa, đầu tư càng nhiều, có thể kiếm được càng nhiều tiền." Chu Minh An bình tĩnh nói.

Nhìn Chu Minh An thần bí, Nikolai đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đi tới nhỏ giọng nói: "Anh Chu, anh có thông tin gì hữu ích không?"

"Không." Chu Minh An trực tiếp phủ nhận, "Đây là trực giác, tôi tin tưởng trực giác của mình."

Đương nhiên, Nikolai không thể chấp nhận một câu trả lời mơ hồ như vậy.

"Anh Chu, nếu mở công ty thương mại chỉ mua hàng, vận chuyển hàng hóa thì có phải kiếm tiền thoải mái hơn sao? Tại sao phải mở nhà máy ra cho mệt!"

Chu Minh An nghiêm túc nói: “Nếu chỉ là kiếm tiền, tôi có rất nhiều biện pháp, cậu biết vì sao tôi lại chọn cái khó nhất không?”

“Tại sao?” Nikolai tò mò hỏi.

Chu Minh An chỉ ra bên ngoài: “Trước đây tôi chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh ở đây, nhưng bây giờ tôi muốn nhìn thấy những phong cảnh khác.”

Nói xong, anh ấy giơ cao hai tay chỉ về phía bầu trời bên ngoài: “Lần này tôi muốn đứng trên nơi cao nhìn xem phong cảnh có khác thường không.”

Đương nhiên, Nikolai không hiểu ngụ ý lời nói của Chu Minh An.

Anh ta chỉ biết một điều, đó chính là Chu Minh An không phải là một người bình thường, mà thực ra rất kiệt xuất.

"Anh Chu, anh dự định mua lại nhà máy nào?" Nikolai sau khi đi ra ngoài tò mò hỏi.

Sau khi biết được suy nghĩ của Chu Minh An, Nikolai không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.

Sau khi thấy ngưỡng mộ anh ta, Nikolai càng tò mò hơn về sản phẩm mà Chu Minh An định làm ra.

Chu Minh An cười: “Nếu có số tiền như vậy, cậu sẽ mua nhà máy nào?”

Sau khi nghe câu hỏi này, Nikolai nghiêm túc suy nghĩ.

"Tôi nghĩ nếu muốn khởi nghiệp thì tốt nhất nên tìm thứ gì đó quen thuộc. Tôi thấy quần áo và rượu khá phù hợp. Những giao dịch trước đó diễn ra rất suôn sẻ."

Chu Minh An cười lắc đầu: “Vậy cậu có từng nghĩ đến thị trường của hai món hàng này ở Nga không?”

"Cả hai đều là sản phẩm đang thiếu hụt trên thị trường trong nước tôi, nên chắc chắn không cần lo lắng về doanh số bán hàng." Nikolai trả lời ngay.

Tuyên bố của Nikolai là đúng, nhưng anh ta đã không xem xét được tình hình thực tế sau này.

Chu Minh An ho nhẹ: “Vậy cậu có cảm thấy với tình hình hiện tại của nước Nga, thời gian để người dân thay quần áo và mua mới sẽ nhanh hơn không?”